Hai người cứ thế ôm nhau trò chuyện, không làm thêm gì cả, thẳng đến khi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hoài mơ rất nhiều, trong giấc mơ có khi hắn là Tôn Hải Văn, có khi là Thẩm Hoài trước đây, thân phận biến ảo như đèn kéo quân. Tỉnh dậy, mộng cảnh tan biến, không nhớ nổi cụ thể đã mơ những gì. Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Đan đang mặc quần áo cạnh giường, trong khí rét lạnh tảng sáng, từng phiến cơ da trắng nõn, bờ eo mảnh khảnh cong vút càng có vẻ mê người.
Trần Đan quay đầu, thấy Thẩm Hoài đang ngắm lưng mình, ngại ngùng cầm đồ lên che trước ngực, chạy ra nhà ngoài giúp hắn cầm điện thoại lại.
Thẩm Hoài nhịn không nổi muốn ôm nàng vào lòng, nhưng Trần Đan nhanh chân lủi tránh xa xa, đứng trong góc mặc đồ, nhắc nhở Thẩm Hoài nghe điện thoại.
Thẩm Hoài vén chăn, để Trần Đan nhìn tình trạng “nhất trụ kình thiên” của mình, Trần Đan lè lưỡi, nói: “Ai bảo cả đêm hôm qua anh chỉ mãi nói chuyện, giờ bà đây không rảnh hầu hạ đâu…”
Thấy tâm tình nàng rất tốt, hắn chỉ cố vờ cười khổ, nhận lấy điện thoại, là Tôn Á Lâm gọi tới: “Sao mới sáng ra đã có hứng gọi cho tôi thế này?”
“Được, giúp anh khỏi bị siết nợ xong là tính cách đá tôi đi phải không? Tám giờ rồi, sáng sủa gì nữa?” Tôn Á Lâm bực mình đốp lại.
“Thế à?” cửa nhà Thẩm Hoài hướng về phía bắc, nhìn ra mặt ngoài vẫn chưa sáng hẳn, chắc bởi hôm nay khí trời âm u. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166301/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.