Phòng giáo viên nằm ngay sau ba hàng lớp học được cải tạo từ lán ngựa thời trước giải phóng, là một nhà gạch ba tầng, vách tường lổ chỗ từng vết xi măng bị tróc ra.
Thẩm Hoài giẫm lên cầu thang gỗ cũ nát, lên tầng, tìm phòng đề biển “phòng hiệu trưởng”, đi vào.
Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã, phó bí thư phụ trách công tác xã hội Lý Phong, đồn trưởng đồn công an Lỗ Tiểu Sơn, hiệu trưởng trường trung học Mai Khê, đồng thời cũng là chủ nhiệm ban văn giáo thị trấn Chu Tiểu Du đều ở trong phòng, còn cả mấy người nữa, có vẻ như là học sinh và giáo viên trong trường.
“Thầy giáo bị thương và cô nữ học sinh kia thế nào rồi?” Hà Thanh Xã hỏi.
“Chuyển tới bệnh viện thành phố rồi, tình huống cụ thể còn chưa biết.” Thẩm Hoài đứng trước cửa, một người đứng lên đưa ghế lại, hắn điềm nhiên ngồi xuống, không nói gì thêm, nhưng lửa giận trong lòng lại không cách nào dập tắt.
Mặc dù lần này tiểu Lê không bị thương hại gì, chỉ hơi hoảng sợ, nhưng đám lưu manh ấy vì tiểu Lê mà tới, nếu không có hắn, ai đứng ra bảo vệ nàng?
Nghĩ lại mà xem, tiểu Lê xinh xắn đáng yêu, ai biết sẽ thành gốc họa mang đến phiền hà cho nàng. Loại nguy hiểm này phải diệt từ trong trứng nước. Chắc chuyện thiếu nữ trong trường bị thanh niên ngoài xã hội cưỡng gian không phải chưa từng phát sinh. Nghĩ đến đây tà hỏa trong lòng Thẩm Hoài càng vượng, hắn tuyệt đối không thể để khả năng này xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166296/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.