Nhà Dương Thành Minh nằm ở góc đông bắc thị trấn, bên kia cầu, trên một con đường đất, hai bên là một dãy nhà cấp bốn.
Thẩm Hoài không biết những lời Đàm Khải Bình nói với Hùng Văn Bân trong văn phòng. Thấy cầu xi măng vừa dốc lại hẹp, liền để tiểu Chử dừng xe bên cầu, hắn và Hoàng Tân Lương, Hà Thanh Xã cầm theo túi quà, chạy qua cầu.
“Thẩm bí thư, nhà Dương Thành Minh nằm trong hẻm thứ ba từ ngoài vào…” Hoàng Tân Lương cộng sự với Dương Thành Minh trong trường trung học Mai Khê 6 năm, vừa lên dốc, chỉ tay hướng phương vị nhà Dương Thành Minh cho Thẩm Hoài nhìn.
Nước sông dưới cầu đen ngòm, bọt trắng lềnh bềnh, bốc lên mùi tanh hôi rất khó ngửi. Song hình như màu đã nhạt hơn trước một chút, Thẩm Hoài hỏi Chử Cường: “Mấy ngày qua phía xưởng nhuộm còn thải nước ô nhiễm ra sông không?”
“Thỉnh thoảng tôi có qua đó chơi, không thấy xả nước thải thẳng ra sông như trước.” Chử Cường nói.
Thẩm Hoài gật gật đầu, then chốt là phải bắt xưởng dệt, xưởng nhuộm sử dụng hệ thống xử lý nước thải trước khi xả ra sông.
Vừa đi, gió lạnh vừa thổi, khiến tâm tình Thẩm Hoài thoải mái lên nhiều.
Tuy Đàm Khải Bình tiếp xúc với “cha ruột”, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của ông ta với hắn, nhiều khả năng khiến đường phát triển sĩ đồ ngày sau chịu ảnh hưởng, không ủng hộ mạnh mẽ như trước. nhưng Thẩm Hoài bình tâm nghĩ, hắn đã là bí thư đảng ủy Mai Khê rồi, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166277/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.