Hai ngày nay Thẩm Hoài dạo qua thôn Học Đường Kiều một lần, đối với tình trạng phòng ốc nơi này hiểu rất rõ, ngay lập tức hướng bí thư thôn đề ra nhiệm vụ sắp xếp phòng chống tai nạn:
“Trong thôn còn có sáu nhà đặc biệt nguy hiểm, tổ một, tổ sáu mỗi tổ một hộ; tổ bảy, tổ mười một mỗi tổ hai hộ. Anh nhất định phải đảm bảo để sáu hộ này rời đến nơi cư trú an toàn trước trời tối. Nếu trong thôn không sắp xếp kịp, hoặc không có cách sắp xếp, phải kịp thời báo lên thị trấn xin chi viện. Những căn nhà có khả năng bị tuyết đè sập khác, cán bộ thôn phải đến khuyên di dời, chuẩn bị sẵn về mặt tâm lý. Phòng ốc có vấn đề, trước tối phải tổ chức quét dọn tuyết trên nóc, đừng ỷ lại vào may mắn. Một khi xuất hiện sự cố nhà sập đè chết người, anh là người tôi cách chức đầu tiên, rõ chưa…”
Lúc này Thẩm Hoài mới quay sang trả lời lão Khấu: “Tôi còn phải về lại thị trấn tổ chức công tác phòng chống tai nạn, không có thời gian giải thích nhiều với lão; giờ tôi trực tiếp yêu cầu ông và cháu gái ngồi xe theo tôi lên thị trấn…”
Thẩm Hoài nói nghiêm túc như thế, lão Khấu nhấp nhấp môi định nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thẩm Hoài chạy lại, bồng Khấu Huyên lên, nói: “Nếu đụng chạm phải vết thương, em phải kêu để anh biết nhé.” Cứ thế mặc kệ mặt cô bé quật cường nén đến đỏ bừng, trong mắt có quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166273/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.