Trên tay Thẩm Hoài còn treo dây truyền dịch, để Triệu Đông cầm giúp điện thoại lại, trước gọi cho Đào Kế Hưng, nói ngắn gọn rằng thân thể đã hồi phục, chúc Tết lẫn nhau mấy câu rồi cúp máy. Thầm nghĩ giờ này chắc Hùng Văn Bân đang ở nhà chuẩn bị mừng năm mới, bèn trực tiếp gọi đến số điện thoại nhà
“Alo, xin hỏi anh tìm ai…”
Là giọng của Hùng Đại Ny, thanh âm mềm mại đặc hữu của thiếu phụ, nghe vào tai rất êm, cực thoải mái.
Thẩm Hoài thầm nghĩ Chu Minh cũng xem như là ở rể, giờ này Hùng Đại Ny ở nhà cha mẹ ăn cơm cuối năm, cùng đón giao thừa cũng là bình thường, bèn nói: “Là tôi, Thẩm Hoài.”
“À, Thẩm Hoài hả, sức khỏe cậu thế nào rồi?” Giọng điệu Hùng Đại Ny chợt cao lên, vui mừng không cách nào giấu diếm, nói: “Lúc chiều nghe nói cậu sinh bệnh, bọn tôi đều lo lắng gần chết.”
Nói thực, đám người Chu Minh biết Thẩm Hoài sinh bệnh mà không theo Hùng Văn Bân tới thăm một cái, cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi han, Thẩm Hoài khá là bất mãn, nhưng nghe được vẻ quan tâm trong lòng Hùng Đại Ny, chút bất mãn trong lòng hắn liền tiêu tán theo mây khói.
“Không sao, chỉ là mấy ngày qua bão tuyết, công tác phòng tai hơi mệt, ngủ một giấc trong bệnh viện là đỡ…” Thẩm Hoài cười nói.
Tiếp đó Thẩm Hoài nghe thấy trong điện thoại tiếng gọi của Hùng Đại Ny: “Ba, Thẩm Hoài gọi điện thoại từ bệnh viện…” tuy Hùng Đại Ny có bịt tay lên ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166247/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.