Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm thình lình giết trở về, nhưng hết cách không thể làm sao.
Thấy Chu Lập cũng theo đi vào, Thẩm Hoài bèn nói:
“Giám đốc Chu, về chuyện trả khoản tiền công trình mà thị trấn đang nợ anh, tôi nghĩ đến một phương án, anh nghe thử xem có thể tiếp nhận hay không?” Thẩm Hoài bèn lảng sang chuyện khác, không để Tôn Á Lâm có cơ hội chọc ngoáy.
“Thẩm bí thư, chỉ cần anh đứng ra sắp xếp, làm thế nào đều được cả!”
Lúc ấy Chu Lập nào dám xa vọng quá nhiều, cho dù thị trấn trả đủ hắn 180 vạn, Thẩm Hoài lấy đi 3-50 vạn khấu trừ đút túi, hắn chỉ có nước nặn lấy mũi mà nhận. Kết quả như thế đã tốt hơn mỗi năm trả 20 vạn không biết bao nhiêu lần.
“Tôi nghĩ thế này, không thể để khoản nợ của anh ảnh hưởng đến tình hình vận chuyển tài chính của thị trấn, trả hết một lần cho anh là rất khó. Song có một phương án, tôi tính sang năm phân làm 12 kỳ, lần lượt trả dần đến hết.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Nếu anh cần tiếp gấp, có thể biến thông một cái, đó là đi vay ngân hàng. Anh cũng biết, trình tự mà chính phủ vướng phải khi trực tiếp vay ngân hàng rất phức tạp, còn cần trên huyện, thành phố ký duyệt. Anh có thể lấy khoản nợ này làm tài sản thế chấp cho ngân hàng thương nghiệp, trực tiếp vay ra một khoản tương đương… Chị họ tôi phụ trách công tác của ngân hàng thương nghiệp ở Đông Hoa, hơn nữa phía ngân hàng cũng chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166243/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.