Ngô Hải Phong muốn biết địa vị của mình ở Đông Hoa rốt cuộc đã dao động bao nhiêu, chỉ cần nhìn vào tờ danh sách là hiểu ngay…
“Này, sao hắn cũng tới chúc tết?” Ngô Hải Phong bắt gặp một hàng chữ quen mặt trên giấy, cả kinh không thôi.
Chú hai Ngô Hải Phong lui khỏi vị trí bí thư thị ủy, nhưng tốt xấu vẫn là chủ nhiệm Nhân Đại, chỉ có thể nói rằng mới bắt đầu xuống dốc chứ chưa hề thất thế toàn diện, thế nên có người đến nhà chúc tết là chuyện hoàn toàn bình thường, chu tri bạch thấy chú hai vì có người đến chúc Tết mà kinh ngạc, cũng hiếu kỳ sát lại hỏi: « Ai vậy? »
Thấy cái tên bí thư đảng ủy Mai Khê hiển hiện ngay trên đầu danh sách, Chu Tri Bạch kinh ngạc đến hít sâu một hơi: “Sao hắn lại tới? Chắc tiện thể qua nhà thôi, rốt cuộc chính chú hai đã đích thân điều hắn tới Mai Khê.”
Trong danh sách tới chúc Tết, bình thường sẽ không xuất hiện cán bộ cấp hương trấn, cái tên Thẩm Hoài ở trên, nhìn rất chói mắt.
“Các cháu qua đây có bắt gặp hắn không?” Ngô Hải Phong hỏi.
“Không.” Chu Tri Bạch lắc lắc đầu, hỏi Chu Dụ: “Chị, chị gặp không? Bí thư đảng ủy Mai Khê, nói thế nào cũng tính là đồng sự của chị a?”
Nghe em trai có ý chỉ dâu mắng hòe, Chu Dụ càng không muốn để hắn biết Thẩm Hoài chính là tên “tiểu bạch kiểm”, liền dứt khoát phủ nhận: “Cháu cũng không gặp.” lại hỏi chú hai: “Đàm Khải Bình dùng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166231/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.