“Sao anh lại đến đây?” trong xe, Trần Đan kinh hỉ nhìn Thẩm Hoài, hỏi.
“Chị họ anh không có việc gì làm, kéo anh đi lung tung dạo mát, để nàng dày vò thế này, không bằng tống cho em với tiểu Lê làm hướng dẫn viên, anh cũng được thanh thản mà nghỉ ngơi…”
“Thị trấn nhiều việc thế mà anh cũng có thời gian đi dạo?” Trần Đan kỳ quái hỏi, Thẩm Hoài là bí thư đảng ủy, chưa nghe có bí thư nào năm mới mồng một lại chạy dạo lung tung, trong khi công tác xử lý hậu quả sau cơn mưa tuyết còn bộn bề. Thẩm Hoài là người đứng đâu, càng khó mà thoát thân được mới đúng. Đột nhiên bắt gặp vết sẹo trên trán Thẩm Hoài, nàng truy hỏi tiếp: “Trán anh sao rách thế này?”
“Không sao, rách chút da thôi.” Thẩm Hoài làm như không có việc gì, nói.
“Ừ, không có việc gì, chỉ ngã từ trên cầu thang xuống, người nóng đến hơn 40 độ, hôn mê mới đưa đến bệnh viện cấp cứu. Đúng rồi, hôm qua lúc cô gọi đến, bọn tôi còn ngồi ăn cơm giao thừa với anh ta trong phòng viện đấy…” Tôn Á Lâm không hề phối hợp, mới mấy câu đã bán đứng Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài xoay vô lăng, xe lao thẳng vào chiếc cột điện ven đường, Tôn Á Lâm nhấc tay ngậm mồm xin tha, tỏ ý sẽ không ăn nói lung tung nữa
Thẩm Hoài chưa kịp mắng Tôn Á Lâm câu nào, nhìn sang thấy mặt Trần Đan đã đỏ lên, vội giải thích: “Thật không có gì, chỉ vấp chân ngã một cái, với lại hơi cảm thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166228/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.