“Anh đang đợi gì đó?”
Khấu Huyên tựa như mèo nhỏ sấp trên ngực Thẩm Hoài, thấy hắn cầm điện thoại ra đặt lên bàn, lại không gọi cho bất kỳ ai. Mới đầu nàng còn tưởng Thẩm Hoài đang suy tính nên gọi cho ai để xử lý chuyện này, nhưng chờ mãi mà Thẩm Hoài vẫn ôm đầu nằm trên giường sắp ngủ đến nơi, mới biết thì ra hắn chỉ đang đợi điện thoại từ người khác.
Thẩm Hoài nhìn sang điện thoại, vẫn chưa có động tĩnh, lại nhìn đồng hồ, nói: “Còn chưa đến mười giờ, vẫn sớm mà.” Thấy Khấu Huyên còn sấp trên ngực mình, nhịn không nổi nói: “Nếu việc này anh đã nói nhúng tay thì không cần giở ba trò mèo này ra đâu, đối với đứa hỉ mũi chưa sạch như em anh không hứng thú.” Lại nhìn sâu vào trong mắt nàng: “Anh thật không hiểu, em mới 16 tuổi, sao lại có tâm cơ sâu thế này? Chẳng lẽ em không sợ anh làm thật, sau đó vỗ vỗ mông đít bỏ đi?”
“Em nói rồi mà, em thích anh, nếu anh không tin, bây giờ có thể thử?” Khấu Huyên nhích người lên, dán sát vào ngực Thẩm Hoài, tròng mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, bộ dạng tùy anh nhấm nháp thế nào cũng được.
Thẩm Hoài vươn tay véo má nàng, cơ da trắng nộn như muốn nhỏ nước, đôi mắt nàng tuy mang đầy vẻ thành thục không hợp với năm tuổi, nhưng vẫn có sự ỷ lại của những thiếu nữ tuổi đôi mươi, khẽ than nhẹ, nói: “Em cũng như tiểu Lê, làm em gái anh thôi, về lại trường học tiếp đi?”
“Em khác với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166150/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.