Có mấy chục chiếc xe dừng lại ven đường, vài trăm người chen đầy trước cửa khách sạn Anh Hoàng vây xem, tình cảnh náo nhiệt rất hiếm thấy… Người phân cục thành bắc cũng không dám cường hoành cướp người từ trong tay đám Lưu Thành Quốc
Hai bên đối đầu ước chừng nửa giờ, độ nhẫn nại của đám người vây xem dần bị hao hết, không ai biết bước tiếp sau sẽ diễn tiến thế nào.
Lúc Dương Lệ Lệ bận tâm trường diện sẽ thất khống, điện thoại trên đồng hồ đo của Thẩm Hoài chợt vang lên, giữa không khí yên tĩnh trong xe cực kỳ chói tai.
Thẩm Hoài cầm di động lên, là số gọi từ trong thành phố, quay sang Dương Lệ Lệ đang nơm nớp lo sợ, cười nói: “Coi xem, trường diện náo thành dạng này, rốt cuộc cũng có người đứng không vững rồi!”
Dương Lệ Lệ biết Vương Tử Lượng tất nhiên không dám làm gì Thẩm Hoài, nhưng lỡ sáng sau hắn ta biết người báo cảnh là nàng, há sẽ dễ dàng buông tha? Sợ hãi trong lòng khó an, trong khi Thẩm Hoài đầy vẻ bình thản, khó mà tránh khỏi cảm giác đắng chát, giương mắt nhìn hắn nghe điện thoại, cũng đoán không ra sẽ là điện thoại của ai.
“Chuyện xảy ra ở Anh Hoàng cậu có biết không?” Bên kia đầu dây, giọng Hùng Văn Bân truyền lại.
“Tôi mới vừa tiễn khách đến thị khu…” Thẩm Hoài không ngờ sự tình sẽ chọc đến chỗ Đàm Khải Bình nhanh thế này, tự nhiên sẽ không thừa nhận cả chuyện này là do hắn đứng sau lưng sách hoạch, đối với sự truy hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166144/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.