Cho dù Thẩm Hoài không có ý phát sinh quan hệ gì đó với Dương Lệ Lệ thì cũng không khả năng sắp xếp cho nàng vào nghỉ tạm trong nhà hàng Chử Cốc. Có một số chuyện không cách nào giải thích rõ ràng được, tuy Trần Đan không có ý kiến, hắn cũng phải chú ý đến ảnh hưởng ở Mai Khê.
Thẩm Hoài đưa Dương Lệ Lệ đến một nhà khách ở khu Đường Ấp rồi mới lái xe về thị trấn.
Trần Đan đang ngủ gục trên bàn trong túc xá, nghe thấy tiếng đẩy cửa mới mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu lên, hỏi: “Mấy giờ?”
“Gần ba giờ?” Thẩm Hoài ngồi xuống, ôm Trần Đan vào lòng, ngửi lấy hương thơm đạm nhã trên người nàng, thương tiếc hỏi: “Sao không lên giường mà ngủ?”
“Tưởng anh về sớm nên ngồi đợi, một lúc thì ngủ quên mất.” Trần Đan uể oải chếch người sang, hỏi: “Khấu Huyên không sao chứ?” Nàng vẫn nhớ kỹ chuyện Khấu Huyên, một bé gái nhà nghèo xác nghèo xơ, đột nhiên tặng món quà trên ngàn đồng, sao khiến người yên tâm cho được?
Rành rành là một mực chờ mình trở về, lại khắc chế không gọi điện thoại làm phiền, sự tinh tế của Trần Đan càng khiến Thẩm Hoài thương yêu, nói: “Con bé chọc phải phiền hà không nhỏ, thiếu chút là chọc thủng trời rồi!”
“Chuyện gì mà to tát vậy?”
“Lão Khấu mất rồi, ngày trước là giỗ 7 ngày. Con bé nhận bốn ngàn đồng của người ta, lại không kịp để làm phẫu thuật cho ông, mới dùng số tiền đó mua hai bộ váy, một cho mình, một cho tiểu Lê…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166133/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.