Thẩm Hoài nhìn sang, đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ kia chỉ chừng hai ba tuổi, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, nhắm mắt lại thở dốc, vội nói: “Đứa bé sợ là trúng nắng rồi.” Đưa tay sờ lên mặt thằng bé, hơi nóng, liền nói với cô nhân viên: “Không thể tùy tiện đuổi về toa được, nếu ở trong đó là có chuyện đấy. Cô để mẹ con họ vào ngồi đây trước đã.” Nói xong liền tiếp lấy đứa bé, để hai mẹ con vào trong toa, nhân viên tàu thấy Thẩm Hoài làm vậy, cũng không có ý đuổi người nữa.
Người đàn ông kia chắc là nghe được động tĩnh, quay đầu ra, hiềm chán nói: “Mấy người sao tùy tiện cho người lạ vào thế, lỡ tôi mất đồ đạc gì thì làm sao? Đứa nhỏ sinh bệnh? Không phải trong xe có nhân viên y tế rồi à?”
Thấy hành khách có ý kiến, cô nhân viên khó xử nhìn Thẩm Hoài, cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
“Cô đổi vé tàu cho tổi.” Thẩm Hoài lấy phiếu giường nằm đưa cho người phụ nữ kia, lại sờ sờ lên trán đứa nhỏ, vấn đề không lớn lắm, lại cầm hai chai nước trong ba lô ra đưa cho hai mẹ con, nói: “Phiếu này cô cứ cầm, có việc gì thì tìm nhân viên nhờ can thiệp…”
Ông lão giường trên cúi người xuống nhìn Thẩm Hoài một cái, lại nhìn đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ, cầm một bình nhỏ đựng thuốc từ trong túi lưới ra, nói: “Cho thằng bé uống 10 viên, trời nóng thế này, đứa bé còn nhỏ, chịu sao được…”
Người phụ nữ cảm kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166104/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.