Thẩm Hoài khập khiễng bước chân, cùng theo tiểu cô phụ Đường Kiến Dân ra cửa tiễn cha con Đàm Thạch Vỹ rời đi.
Đàm Thạch Vỹ người tầm thước, rất có tinh thần, nhưng đầu tóc đã hoa bạch, tiểu Ngũ đẩy xe đạp bước cùng ông ta nhìn không giống hai cha con mà như hai ông cháu.
Tiểu Ngũ chỉ thấp hơn ba mình chừng 2-3cm, đẩy xe đi bênh cạnh, ra đến đầu ngõ, nhịn không nổi quay đầu nhìn Thẩm Hoài một cái. Thấy Thẩm Hoài và Đường Kiến Dân vẫn đứng trước cửa viện đưa mắt nhìn ba con nàng rời đi, khuôn mặt thanh lệ chợt đỏ lên, dưới ánh chiều tà, vẻ mặt chưa thoát sự ngây thơ càng trở nên thanh thuần long lanh.
Thẩm Hoài hỏi tiểu cô phụ Đường Kiến Dân: “Sao giờ tiểu Ngũ mới tập đạp xe?”
“À!” Đối với những chuyện vụn vặt thế này Đường Kiến Dân khá am hiểu, nói: “Một thời gian khá dài con bé sống với mẹ ở Du Châu, năm rồi hai mẹ con chuyển về BK, con bé mới theo về đây học. Nghe nói trong thành Du Châu khắp nơi toàn là đất núi, người biết đi xe đạp không nhiều, cũng không biết là thật hay giả.”
Thẩm Hoài nhớ Du Châu còn được gọi là Sơn Thành, lúc hắn học đại học cũng có bạn người Du Châu, đúng là sau khi vào đại học mới bắt đầu tập xe đạp, định hỏi thêm tiểu Ngũ với Đàm Thạch Vỹ cách nhau mấy tuổi, lại thấy mình đúng là lắm mồm, liền nhịn không hỏi kỹ, theo tiểu cô phụ vào nhà.
Vừa vào sân, tiểu cô Tống Văn Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166084/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.