Trong quán trà, Hùng Văn Bân và con rể nói chuyện với nhau khá lâu. Đến sau cùng thấy hắn thực sự quyết tâm xuống Mai Khê, mới cầm “cục gạch” từ trong túi công văn ra, nói: “Con nghĩ thông rồi là tốt, để ba gọi điện cho Thẩm Hoài nói trước một câu…”
Chu Minh gật gật đầu, nhìn nhạc phụ gọi điện thoại.
Thẩm Hoài tiếp điện thoại, Hùng Văn Bân nghe bên kia có tiếng nhạc, đoán hắn đang bồi Tống Hồng Quân, ý nhiều lời ít nói qua chuyện Chu Minh muốn xuống Mai Khê công tác.
Nnhạc phụ cúp điện thoại hơi nhanh, Chu Minh nghe không rõ trong điện thoại hai người đã nói những gì, đến cùng thì Thẩm Hoài đã đồng ý chưa.
Hắn biết ở Mai Khê, Thẩm Hoài rất cường thế, dù hắn muốn xuống Mai Khê làm một tay phó trấn trưởng bình thường, cũng phải được Thẩm Hoài gật đầu đồng ý mới dễ làm; Thẩm Hoài mà nhất quyết không đồng ý, chưa chắc khu Đường Ấp đã dám cường ngạnh nhét người xuống.
Hùng Văn Bân thả “cục gạch” xuống, gật gật đầu với con rể, tỏ ý rằng Thẩm Hoài đã đáp ứng, suy nghĩ một lát, lại không yên tâm nói:
“Ba tin tưởng con có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề; nhưng ba sợ con nhìn vấn đề chỉ nhìn ra một nửa, thành ra có hại mà vô ích; có một số chuyện nên để con biết vẫn hơn… Thẩm Hoài là cháu trai của tiền nhiệm phó thủ tướng Tống Hoa, phụ thân hắn, Tống Bính Sinh là cục trưởng cục nhân sự bộ Nông nghiệp, có lẽ qua đoạn thời gian nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166024/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.