Trên đường đến cảng, Thẩm Hoài nói qua chuyện Quách Thành Phong với Triệu Đông.
Triệu Đông cười ha ha, nói: “Nói đến làm việc theo nhóm và tinh thần học tập, rèn luyện, phái học viện luận thuật rực rỡ lắm, nhưng phàm là những ai đi lên từ cơ sở, đối với lý luận này chỉ khái quát một câu đơn giản: Thiệt chút cũng chẳng chết ai!”
Thẩm Hoài biết Triệu Đông làm từ cơ sở mà lên, so với đám lý luận quản lý học càng nắm trúng yếu hại, cười nói: “Ăn chút khổ đã cảm thấy mình quá thiệt thòi; chiếm chút lý liền tự nhận mình đạo lý đều ở bên mình… Trong xã hội này, loại người đó càng lúc càng nhiều. Nhưng Mai thép muốn vương lên, không thể coi những hiện tượng phổ biến trên xã hội ấy là bình thường được…”
“Cái cậu Quách Thành Phong này tôi hơi có ấn tượng, sinh viên đi ra từ đại học công nghiệp Hoài Hải. Mặc dù chuyên ngành là tài vụ, nhưng đồng thời là cốt cán trong hội sinh viên, phía nhà trường đánh giá về cậu ta rất cao. Hắn là người Đông Hoa, nên bản nhân có ý về Đông Hoa làm việc, mấy đơn vị trên thành phố đều muốn nhận về. Xưởng thép thành phố cũng có ý định mời, cuối cùng lại để lão Từ tranh được; không ngờ tâm thái vẫn có vấn đề…” Triệu Đông cảm khái nói: “Nhưng mà, thử đợi xem sau nửa năm thành thật làm dưới xưởng, coi cậu ta có đỡ hơn không…”
Thẩm Hoài cười lắc lắc đầu, nói: “Tôi thấy chưa chắc ai cũng có thể nghĩ thông như cậu…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165996/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.