Chương trước
Chương sau
Đến lúc tan ca, Hùng Văn Bân hẹn gặp hắn và Triệu Đông, nói hồi chiều nhận được thông báo, rằng ban dân chính tỉnh đã phê chuẩn kế hoạch gộp hai khu vực Mai Khê và Hạc Đường. Tối nay lại đúng dịp Đàm Khải Bình không bận công vụ, mới hẹn bọn hắn qua ăn cơm.

Đàm Khải Bình còn mời cả Chu Minh, Thẩm Hoài bèn kéo Triệu Đông, lái xe đến mặt bắc phố Học Đường đón hắn ta.

Ở Mai Khê, chỉ ba người Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Viên Hồng Quân được phối xe riêng, nhưng không có tài xế chuyên chức, những lãnh đạo thị trấn khác chỉ được sử dụng xe công khi làm công vụ.

Chu Minh chỉ là phó trấn trưởng bình thường, còn chưa huênh hoang đến mức tự mua xe riêng, đoạn thời gian này toàn đi xe bus đến nơi làm việc, thành ra đãi ngộ còn không bằng cả hồi ở trên kế ủy thành phố.

Đối với chuyện Chu Minh giẫm lên mặt Tống Hiểu Quân ngay trước mặt mình, Thẩm Hoài cực bất mãn, mới nhân tiện gộp hai đứa nào vào một nhóm. Mặc kệ sau lưng Chu Minh có tố khổ với Hùng Văn Bân hay không, nhưng nếu đã cùng tới nhà Đàm Khải Bình ăn cơm, Thẩm Hoài không thể bỏ hắn đi xe bus một mình được.

Trong xe, Chu Minh không nhắc gì tới chuyện giấy Kim Phong, làm như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra; Thẩm Hoài tự thân lái xe, hắn và Triệu Đông ngồi ghế sau tán gẫu.

Chính bởi Chu Minh tránh không nhắc tới giấy Kim Phong, Thẩm Hoài biết chuyện hôm nay khiến hắn vẫn còn khúc mắc, đối với ấy, Thẩm Hoài chỉ cười nhẹ: Tâm lý người khác không thoải mái, lại không phải chính bản thân hắn không thoải mái.

Hùng Đại Ny và mẹ nàng, Bạch Tố Mai đã tới nhà Đàm Khải Bình trước, cùng người giúp việc và vợ Đàm Khải Bình chuẩn bị cơm chiều. Ở Đông Hoa, vợ Đàm Khải Bình không có người quen, tuy kẻ nịnh nọt nàng không ít, nhưng tính nàng khá cẩn thận, chỉ đi lại thường xuyên với nhà Đàm Khải Bình, rảnh rỗi thường gọi sang tán gẫu.

Thẩm Hoài dừng xe ngoài sân, Hùng Đại Ny chính đang đứng trong sân hái hoa, thấy nàng mặc sơ mi trắng cỡ rộng, bụng nhỏ hơi gồ lên, nhìn càng có phong vận thành thục, biết là nàng đang có mang.

Triệu Đông xuống xe, chào hỏi: “Em có mấy tháng rồi?”

“Hơn ba tháng, bằng với Minh Hà nhà anh!” Hùng Đại Ny cười rạng rỡ, bắt chuyện với Triệu Đông, Thẩm Hoài, cũng không chú ý thấy vẻ khó chịu trên mặt Chu Minh, nói: “Hôm nay em còn gặp Minh Hà dạo phố. Em nói với cô ấy, hai nhà mà đồng thời sinh con trai sẽ kết bái huynh đệ, đồng thời sinh con gái sẽ kết bái kim lan, nếu một nam một nữ, hai nhà chỉ phúc đính hôn cho đám nhỏ luôn. Triệu Đông, anh đồng ý không?”

“Các cậu đang bàn chuyện xử lý hôn nhân đấy à!” lúc này Đàm Khải Bình cùng Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn chạy ra, nghe được đoạn đối thoại trong sân, cười ha ha chen một câu.

“Đàm bí thư!” Triệu Đông và Thẩm Hoài chào Đàm Khải Bình.

“Vợ tiểu Triệu cũng hoài dựng? Vậy mời cô ấy đến ăn cơm luôn.” Đàm Khải Bình thân thiết nói.

Trừ mấy lần đến Mai thép thị sát, trong trường hợp công khai, Triệu Đông chỉ bồi Thẩm Hoài gặp qua Đàm Khải Bình một lần. Lần này Đàm Khải Bình không chỉ gọi hắn cùng đến ăn cơm… Loại “bữa cơm thân mật” này, ở Đông Hoa số người mong đợi được tham dự phải lấy ngàn mà tính… Giờ còn gọi hắn đem cả vợ đến, Triệu Đông cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ cho rằng Đàm Khải Bình bình dị gần người.

Thẩm Hoài đưa chìa khóa cho Triệu Đông, nói: “Cậu đi tiếp Minh Hà đi!”

“Tiểu Triệu gọi điện thoại một cái, để Hoàng Hi đi là được rồi…” Đàm Khải Bình nói.

“Không cần phiền hà thế đâu, vợ tôi đánh xe từ nhà qua tới cũng được.” Triệu Đông nói, hắn còn chưa tự cao tới mức dám để tài xế Đàm Khải Bình thay mình lái xe đón người.

« Không phiền hà, có gì mà ngại chứ? » Đàm Khải Bình nói, không cho Triệu Đông cự tuyệt, trực tiếp quay đầu gọi Hoàng Hi đang giúp đỡ trong nhà bếp lái xe đón người, lại gọi Thẩm Hoài, Triệu Đông cùng vào trong khách sảnh nói chuyện.

Cũng không có người khác, mọi người bình thản ngồi trong nhà khách hàn huyên.

Đàm Khải Bình ngồi chính giữa, đặt mông lên sofa da mềm, chân vểnh lên, nói với Thẩm Hoài: “Hồi đầu Mai Khê vốn là thị trấn trung tâm của huyện thuộc khu, huyện thuộc khu bị triệt tiêu, nhưng cơ sở của Mai Khê vẫn còn có. Hiện tại gộp thêm cả Hạc Đường nữa, bất luận là nhân khẩu dân cư, hay các hạng chỉ tiêu tài thuế đều phù hợp với một thị trấn lớn. Hiện tại trên tỉnh muốn phát triển kinh tế tuyến cơ sở, đặc biệt là huyện lị; thị ủy phải đặt trọng tâm xuống các hương trấn. Trừ các hương trấn trung tâm hiện có ở các huyện, tôi tính chọn ra mấy điển hình, trong quá trình phát triển có thành tích nổi trội đề lên thành thị trấn cấp phó xứ, nhằm tạo thêm động lực cho Đông Hoa. Với xu thế phát triển trước mắt của Mai Khê, chỉ cần giữ nguyên hiện trạng, khẳng định sẽ đủ sức chiếm một chân…”

Hiện tại, ở những địa vực men vùng duyên hải Đông Nam đã có một số thị trấn kinh tế đặc biệt phát triển, được đặc cách nhấc lên cấp phó xứ. Chẳng qua, với thành phố Đông Hoa, trước mắt chỉ có những thị trấn trung tâm huyện lị mới là cấp phó xứ, chứ chưa có thị trấn nào đạt thành tích nổi trội tới mức đề bạt lên thế cả.

Mới đầu khu Đường Ấp cũng chỉ có hơn 30 vạn nhân khẩu, trong khi Mai Khê với Hạc Đường hợp lại, tổng nhân khẩu lên tới hơn 9 vạn người. Ba huyện mặt Tây Bắc Đông Hoa là những huyện bần cùng được quốc gia trọng điểm nâng đỡ, thu nhập tài chính mỗi năm chỉ chừng khoảng 20 đến 40 triệu. Mà năm nay Mai Khê với Hạc Đường có thể đạt tới 25 triệu, chí ít với địa khu Đông Hoa, nó được nhấc lên cấp phó xứ không có gì là quá đáng.

Những năm 92, 93, nhịp độ tăng trưởng của các thành phố ven biển đều rất lớn, Đông Hoa lại không đặc biệt khởi sắc. Đàm Khải Bình là bí thư thị ủy, không thể nhúng tay trực tiếp vào công tác của phủ thị chính, chẳng qua chọn ra bảy tám thị trấn kinh tế phát đạt, phá cách thăng cấp, tạo ra hiệu ứng đầu tàu, kéo cả chỉnh thể khu vực lên, nói không chừng sẽ tạo ra hiệu quả tốt, cũng là chuyện mà hắn có thể vượt mặt Cao Thiên Hà để làm.

Thẩm Hoài không biết đây có phải do Hùng Văn Bân ra mưu sách hoạch, hay còn là người khác…

Trong rất nhiều quan viên cấp chính khoa của thành phố, số có năm tuổi tương đương Thẩm Hoài dù là có, thì cũng lưa thưa mấy người; mà được như Thẩm Hoài, ngồi vững vàng trên ghế lãnh đạo thị trấn, hoặc ban cục tương ứng lại càng là phượng mao lân giác; 25-26 tuổi leo lên phó xứ lại không có một ai.

Tuy ban tổ chức TW còn chưa chính thức ban hành điều lệ giới hạn năm tuổi cho cán bộ đảng chính, nhưng ở phương diện này, yêu cầu càng lúc càng rõ ràng.

Dù thành tích Thẩm Hoài có bắt mắt hơn nữa, nhưng nếu không muốn đặc biệt dẫn tới sự chú ý của dư luận, chiếu theo trình tự chính quy, còn phải ngao thêm một hai năm rồi đề bạt lên phó xứ mới là bình thường.

Có điều nếu Mai Khê lên cấp thành thị trấn phó xứ, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã làm chính chức đảng chính, theo đó nước lên thuyền lên, vậy thì hết sức bình thường.

Nhưng mà Thẩm Hoài không tham cái hàm phó xứ này, thế nên nghe Đàm Khải Bình nói thế, cũng chỉ bình đạm mà nghe.

Thấy sắc mặt Thẩm Hoài bình tĩnh, Đàm Khải Bình biết chỉ cái ghế phó xứ khơi khơi này còn chưa đủ vào mắt tên tiểu bối nhà họ Tống. Liền chuyển thoại đề, sang quan tâm đến công tác của Chu Minh, hỏi: “Cậu đến Mai Khê cũng được hơn nửa tháng rồi, còn chỗ nào chưa thích ứng không?”

Trong lòng Chu Minh còn đang kinh ngạc vì chuyện Mai Khê được lên cấp, chính đang tính toán rằng: Sau khi lên cấp, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã thăng phó xứ, vậy mấy danh ngạch chính khoa thừa ra thì thế nào?

Mai Khê và Hạc Đường hợp nhất, nhân số phó bí thư, phó trấn trưởng tăng lên, đến như Viên Hồng Quân cũng chỉ có nước khuất dưới Hà Thanh Xã, đảm nhiệm phó bí thư, địa vị những người khác thì không cần nói nữa rồi. Chu Minh đang tính, trừ hai người Viên Hồng Quân, Lý Phong, đại khái sẽ có thêm hai ba phó trấn trưởng được đề bạt lên chính khoa.

Tất nhiên hắn hy vọng trong đó sẽ có mình, nhưng nghĩ đến thái độ hôm nay của Thẩm Hoài, nếu cuối cùng danh sách nhân sự do Thẩm Hoài quyết định, cơ hội dành cho hắn rất mù mịt.

Đương nhiên, cuối cùng thì quyền quyết định nhân sự vẫn nằm trong tay khu ủy, nhưng Dương Ngọc Quyền cơ hồ mặc chung một chiếc quần dài với Thẩm Hoài. Một khi hai đứa này phối hợp nhịp nhàng, trong vấn đề nhân sự của Mai Khê, khả năng Phan Thạch Hoa không có cửa để chen chân vào.

Nghĩ đến đây, tâm lý Chu Minh càng thêm phiền muộn, không để ý thấy Đàm Khải Bình sẽ chuyển chủ đề lên thân mình nhanh thế này, đầu óc hơi hồ đồ không biết làm sao.

Tô Khải Văn thấy Chu Minh hơi ngẩn người, liền nói đỡ: “Đúng rồi, Úc Văn Lượng của giấy Kim Phong luôn mồm nói muốn xây nhà xưởng mới. Mấy ngày trước cậu bảo hắn đã đồng ý xuống Mai Khê đầu tư, việc này đã bàn xong chưa?”

Chuyện hôm nay Chu Minh còn chưa kịp kể lại với Tô Khải Văn, thấy hắn tự nhiên nhắc tới chuyện này, tâm lý càng không thoải mái. Nhưng biết hắn chỉ là vô tâm, mà Đàm Khải Bình và cha vợ đều nhìn sang, mới nói: “Thẩm bí thư nói còn phải tiến hành nghiên cứu toàn diện giấy Kim Phong đã rồi kết luận sau…”

“Chu Minh a Chu Minh!” Thẩm Hoài chỉ vào Chu Minh, lắc đầu mà cười: “Nghe nghe cậu xưng hô tôi kia, chúng ta đều biết cậu bàn công tác đặc ý phân biệt rạch ròi công tư; nhưng mà, người không hiểu nội tình nghe được, còn tưởng ở Mai Khê cậu bị tôi bắt nạt a…”

Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình ha ha cười lớn, đều nói Chu Minh xưng hô với Thẩm Hoài quá nghiêm túc, người đều ngồi ở đây cả, không cần phải quá xa lạ… Chu Minh lại đầy bụng toàn là nước đắng, không biết rằng Đàm Khải Bình và nhạc phụ có biết hắn thực sự bị Thẩm Hoài bắt nạt đến khổ…

Tô Khải Văn cũng là nửa thật nửa giả, cố vờ nghiêm túc nói với Thẩm Hoài: “Đàm bí thư phái Chu Minh xuống làm trợ thủ cho cậu, nắm tinh binh cường tướng điều sang cậu hết; không thể bắt nạt người ta a…”

Thẩm Hoài cười nói: “Nếu Đàm bí thư không keo kiệt giao hết tinh binh cường tướng cho tôi, hẳn nên điều luôn cả Tô Khải Văn cậu tới Mai Khê để tôi quản.”

Nghe trong giọng cười của Thẩm Hoài ngầm giấu đao nhọn, mặt Tô Khải Văn khẽ co rút, nhưng không thể không nặn ra mặt cười, tâm lý lại đem Thẩm Hoài mắng to: Muốn quản ông đây, mày có đủ tư cách?

Giờ Thẩm Hoài mới giải thích tình hình của giấy Kim Phong cho Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân: “Hôm nay trong hội nghị Chu Minh nhắc tới chuyện Kim Phong có ý đầu tư xây xưởng mới. Nhưng mà có người đề ra dị nghị; nói ở Tân Tân, Kim Phong đã có tiền sử gây ô nhiễm nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến môi trường địa phương. Tôi liền để Chu Minh tiếp tục quản chuyện này, điều tra tình huống toàn diện hơn…”

Thẩm Hoài nói vậy bằng với trực tiếp phủ định công tác của Chu Minh ngay trước mặt Đàm Khải Bình và nhạc phụ Hùng Văn Bân; tâm lý Chu Minh càng thẹn ngượng, mà lại không thể nói Thẩm Hoài làm không đúng. Nếu hắn không quá nôn nóng biểu hiện, trước cuộc họp bàn qua với Thẩm Hoài một cái, bất luận Thẩm Hoài tán đồng hay phản đối, đều không khả năng công khai phủ định hắn thế này.

Đàm Khải Bình nghe Thẩm Hoài kể rõ ngọn nguồn, gật gật đầu, nói: “Chủ trì công tác đảng ủy, phát triển kinh tế là hạch tâm, nhưng không thể hoàn toàn xem nhẹ những nhân tố khác… Có tiếp nhận giấy Kim Phong đầu tư hay không, cần tiến hành khảo sát thêm đã….” Cũng không đi hỏi tình hình công tác ở Mai Khê của Chu Minh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.