Cả đêm không tài nào chìm vào giấc ngủ được, sáng sớm lại nghe tiếng động lạ liền tỉnh lại, thấy Trần Đan đang mặc đồ ngồi bên giường, Thẩm Hoài nhổm người dậy, ôm lấy bờ eo, kéo nàng vào lòng, hỏi: “Mới sáng sớm đã dậy rồi, em không buồn ngủ à?”
“Đều tại anh cả, bắt em ở đây bồi cả đêm; đã thế còn không cho người ta ngủ ngon.” Trần Đan oán thán quay đầu trừng Thẩm Hoài, nói: “Sáng nào mẹ em cũng gọi em và tiểu Lê dậy ăn sáng, em phải về trước khi bà phát giác.”
Trần Đan có hai căn hộ trong Tân Mai tiểu thôn, một căn cho ba mẹ và Trần Đồng, một căn còn lại dành cho nàng và tiểu Lê.
Mẹ nàng biết tính sâu ngủ của mấy đứa trẻ, có dậy sớm cũng cố gắng không kinh nhiễu hai đứa. Nhưng nếu Trần Đan ngủ qua đêm bên này, tất phải chạy về cho sớm, tránh để bà phát hiện.
Thẩm Hoài cười nói: “Con gái lớn mẹ không quản được; em từng này tuổi rồi cần gì sợ mẹ như vậy, ở lại đây ngủ với anh thêm tí nữa…” Nhìn khuôn mặt kiều diễm như ngọc như ngà của nàng, tâm lý Thẩm Hoài khẽ động, vươn tay luồn vào trong áo bông, mò lên bờ ngực căng tròn trơn mềm.
“Tối qua anh dày vò thế còn chưa đủ à!” Trần Đan rướn người giãy dụa hai cái, lại vẫn không thể khiến Thẩm Hoài rụt tay về, liền mặt kệ hắn, còn cầm áo len lên chui đầu vào mặc như thường, không ngờ Thẩm Hoài thừa dịp nàng đang chui đầu trong áo, đem nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165921/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.