Đèn xanh rượu đỏ, mị nhãn như trăng… khiến lòng người càng mê say.
Ở Mai Khê Chu Minh đã uống không ít rượu, nhưng sau khi ra khỏi quán, gió lạnh thấm người, túy ý đi mất bảy tám phần. Với Hà Nguyệt Liên tìm một quán bar nhỏ, uống rượu quê tự ủ Mai tử tửu, gọi mấy món ăn vặt lưỡi vịt, đầu thỏ… vừa ăn vừa nói chuyện. Vài chén rượu xuống bụng, Chu Minh càng cảm thấy tư thái mê người của người phụ nữ trước mặt, môi mặt đỏ hây hây, đôi mắt lúng liếng đa tình…
“Sao Chu tổng cứ nhìn người ta ăn hoài vậy, tướng ăn tôi xấu lắm à!” Hà Nguyệt Liên liếc Chu Minh một cái, vén làn tóc mai ra sau, cười hỏi.
“Mai tử tửu quá thơm, uống đầy bụng rồi, giờ chỉ có thể hâm mộ nhìn giám đốc Hà ăn thôi.” Chu Minh cười nói.
« Chu tổng cười tôi ham ăn chứ gì? » Hà Nguyệt Liên kiều tiếng hỏi, đem tay thả xuống không ăn nữa, lại nhịn không nổi tự giễu cười: « Tôi mở tiệm cơm cũng là vì tràng vị mình quá tốt, không quản là trạm tiếp đãi trước đây hay Mai viên bây giờ, có mấy món là tự tôi biên ra. Chẳng qua sợ không nhập được pháp nhãn của khách quý như Chu tổng, không dám tiến cử cho các cậu nhấm nháp… »
“Vậy ư? Có món nào, lần tới tôi qua nhất định sẽ thử.” Chu Minh nói.
“Không a, nếu các cậu không vừa miệng, làm mất sinh ý của quán thì sao, tôi chẳng dám mạo hiểm đâu!” Hà Nguyệt Liên nói.
“Không đâu, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165909/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.