Người tán đi hơn nửa, công nhân của xưởng cơ khí cũng lần lượt được khuyên về nhà, nhưng hơn bốn mươi chủ nợ vẫn tụ trong phòng làm việc của Triệu Ích Thành quấn chắc Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn, yêu cầu giải quyết khoản nợ của xưởng.
Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn lôi Triệu Ích Thành và đám quản lý xưởng cơ khí đến phòng làm việc cách vách thương nghị biện pháp giải quyết, đám chủ nợ sợ bọn này giở bài chuồn, không chỉ trông chừng cửa nẻo cẩn thận, còn phái người trông chừng xe cộ ngoài sân.
Tuy Lương Tiểu Lâm là thường vụ phó thị trưởng, Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy nhưng cũng nhếch nhác vô cùng, đối mặt với đám chủ nợ coi tiền như mạng, sẵn sàng vung ra làm liều này, bọn họ cũng hết cách.
Riêng phần Thẩm Hoài thì nhàn nhã ngồi trong phòng Triệu Ích Thành, cùng mấy tay chủ nợ chụm đầu rít thuốc, tùy ý tán gẫu về kinh tế địa phương.
Tô Khải Văn đã đói đến hoa cả mắt, cả chiều này hắn khuyên nói đến khô cả lưỡi. Sự tình căng thẳng từ bấy đến giờ, không ai có tâm tư đi ăn cơm, giờ hơi hơi lắng xuống, không khí không còn căng như trước mới cảm thấy đói vô cùng.
Văn phòng xưởng ngược lại là đã chủ động gọi người đi mua nước, bánh mỳ, giò hun về cho đám Lương Tiểu Lâm dằn bụng, không ngờ bị đám chủ nợ bên ngoài thấy được, hô một tiếng: “Xưởng cơ khí còn tính là có chút lương tâm.” Nói rồi đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165894/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.