Không quản bình thời ở bên ngoài địa vị mọi người ra sao, về trong nhà, ngồi xuống bàn ăn, chuyện quan tâm nhất vẫn là những sự tình vụn vặt thế này.
Nghe Tống Đồng nói Thẩm Hoài đã gặp mẹ đối tượng mà tiểu cô sắp xếp ở Thôi gia, lão gia cũng hứng thú, hỏi Thẩm Hoài: “Thế nào, Lưu Tuyết Mai nói sao?”
“Ba, ba cũng thật là, thời buổi này có cha mẹ nào quản được con cái nữa đâu? Lưu Tuyết Mai vừa ý Thẩm Hoài thì được gì, cuối cùng không phải đều dựa vào tâm ý của Thành Di?” Tống Văn Tuệ cười nói: “Hơn nữa chỉ là gặp mặt qua thôi, mọi người không cần quá nghiêm túc, gây áp lực cho hai đứa…”
“Chỉ tại bọn con vẽ chuyện, tác hợp con gái Văn Quang với Hồng Nghĩa thì nói là quá quen rồi, không có cảm giác; Thẩm Hoài và con bé kia chưa từng gặp mặt, chắc sẽ có cảm giác chứ? Giờ lại nói áp lực lớn, không làm chủ được… Các con nói thử xem, năm đó không phải ai cũng nhờ tổ chức sắp xếp, cuối cùng hôn nhân đều hạnh phúc viên mãn?” Đối với hiện trạng hôn nhân của đám cháu chắt hiển nhiên là lão gia rất không hài lòng, lại lải nhải đến chuyện cũ, cuối cùng đầu mâu chỉ đến chỗ Tống Hồng Quân: “Sang năm mà cháu không dẫn cô nào về thì cũng không cần về nữa đâu!”
“Sao lại quay sang cháu rồi, ông với các cô chú đừng đem hủ tục thời phong kiến ra áp đặt chứ?” Tống Hồng Quân ca thán nói.
“Các con bây giờ chẳng ai khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165867/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.