Thẩm Hoài vừa khôi phục ý thức liền cảm giác thấy cổ tay lạnh toát, tay bị kim truyền cố định chắc, trước mặt còn có ống treo nước biển đang nhỏ giọt; hơi rượu còn chưa đi hết, trước mắt là một mảnh mông lung, nghe thấy tiếng Tôn Á Lâm nói chuyện bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Đang ở bệnh viện à, giờ là mấy giờ?”
“Đầu óc chưa bị uống hỏng hả?” Tôn Á Lâm đứng đó châm chọc: “Có cần thêm ba ly để người ta tha thứ không?”
Thẩm Hoài ngớ người, sau khi ba ky kia xuống bụng hắn chẳng còn nhớ trời đất trăng sao gì nữa, đầu óc trống rỗng, nghe Tống Đồng ở cạnh đó vô lương tâm cười hì hì, liền biết trong lúc say chắc đã nói nhảm không ít.
“Cậu tỉnh rồi?” Hồ Mân quan tâm hỏi.
Thẩm Hoài gượng ngồi dậy, nhích người lên đầu giường, lúc này mới thấy mình đang nằm trong một phòng đôi, Cố Tử Cường nằm giường bên cạnh, cũng đang được truyền dịch; Trừ Hồ Mân, Tống Đồng, Tôn Á Lâm, ở trong phòng còn có Trình Nguyệt, Hồ Quân, Trương Hạo đang gối đầu ngủ bên giường.
Thẩm Hoài liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi.
Bọn hắn đến nhà hàng Đông Hoa khá sớm, 6h bắt đầu mở tiệc, uống lại gấp, không đến 8h đã sấp mặt cả lũ, say đến giờ mới tỉnh, xem như ngủ một giấc no nê, trừ hơi đau đầu một chút còn thì không có gì đáng ngại.
Nhìn Trình Nguyệt ngẩng đầu dậy, mắt lim dim nhìn quang, Thẩm Hoài cười nói: “Được, bọn tớ uống xong là ngủ ngon lành, hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165848/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.