Lời của Thẩm Hoài khiến Trần Binh rất hứng thú, bởi có ai lại thích đi chúi đầu vào những việc vụn vặt chuyên đi hầu hạ người khác, song hắn không thể không lo lắng đến khốn khó hiện thời: “Cải chế xí nghiệp trực thuộc thành phố trước mắt vẫn đang trong giai đoạn thí điểm, đương sơ khi thành lập nhà hàng Đông Hoa là để tiện lợi trong việc phục vụ lãnh đạo và cơ cấu trực thuộc thành phố khi đến BK công cán. Lúc này muốn được thị ủy đồng ý cho nhà hàng thực hiện tư bản hóa, sợ sẽ có trở lực.”
Có thể quản được chuyện này, trừ Đàm Khải Bình thì còn mỗi Cao Thiên Hà; Trần Binh thực sự nghĩ không ra, vì cái gì Đàm Khải Bình hay Cao Thiên Hà sẽ gật đầu đồng ý.
“Thành lập công ty mới này, trừ kinh doanh nhà hàng ra thì còn một hạng công tác nữa, đó là làm đầu mối, liên lạc càng nhiều vốn đầu tư cho Đông Hoa phát triển.” Thẩm Hoài nói: “Vì số tiền góp vào dự án hùn vốn mà thị thép phải chạy vạy vay mượn khắp nơi, cuối cùng lên tỉnh xin mãi mới gom đủ 120 triệu. Gom góp đầu tư là một mặt, mặt khác còn có thể thế chấp nhà hàng này cho ngân hàng để vay tiền. 20-30 triệu chắc không có vấn đề, điều kiện của ngân hàng ở BK cũng dễ thở hơn ở Đông Hoa. Đồng thời nếu chỉ lấy danh nghĩa nhà hàng đi vay tiền ngân hàng, theo quy định, khoản tiền vay được chỉ thể dùng làm vốn xoay vòng, mở rộng quy mô kinh doanh, không cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165840/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.