Thẩm Hoài quay đầu thấy tiểu Ngũ đang bước xuống từ một chiếc xe taxi, hơi sững sờ, vô thức lỏng tay đang ôm chặt Thành Di ra.
Lưu Phúc Long bị Thẩm Hoài đạp một phát vào bắp đùi, loạng choạng lui ra sau, có điều sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu đã bị cú đá kia làm đứt, thấy Thẩm Hoài quay đầu ngơ người ra đó liền vung quyền đấm vào gáy hắn.
Tài xế Thành Di thấy bên này có xung đột vội chạy xuống xe ngăn trở, chỉ thấy nắm đấm Lưu Phúc Long chỉ cách cổ gáy Thẩm Hoài chừng nửa tấc, không kịp mở miệng khuyên nhủ, một cước đạp ra, đem Lưu Phúc Long đá ra xa năm sáu mét.
Là tài xế kiêm cảnh vệ của Thành phó bí thư, một đạp này của hắn rất chuyên nghiệp, cước nhanh như gió, đợi Thẩm Hoài quay đầu lại thì hắn đã thu cước từ thủa nào, hệt như tác giả căn bản không phải là hắn vậy… Thẩm Hoài chỉ thấy Lưu Phúc Long nằm bệt trên vũng bùn cách mình mấy mét đang giãy dụa cố đứng lên, tay xoa xoa lên ngực, lại không cách nào nhấc mình lên nổi.
Ngực Lưu Phúc Long bị đạp cho gần đứt hơi, nửa ngày mà chưa bình thường lại được; Song điều khiến hắn kinh hoảng hơn lại là tay tài xế không những không giúp hắn dạy cho Thẩm Hoài một bài học, còn đạp mình một phát thật lực; Câu đầu tiên khi hắn lấy lại sức liền buột miệng: “Trần ca, sao anh đạp tôi?” Phẫn nộ, thù hận mấy giây trước đã bay đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165796/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.