Sau khi nói chuyện với cô út xong, đêm đã về khuya, Thẩm Hoài rời khỏi khách sạn quốc tế Bằng Duyệt đi đến vườnThượng Khê.
Trần Đan vẫn ở cùng với ba mẹ cô, khuya rồi nên cũng không muốn đến Văn Sơn Uyển, nhưng bây giờ hàng ngày cô phải phụ trách, quản lí vườn Thượng Khê, bình thương cô làm việc đến mãi khuya mới về nhà ngủ.
Nếu như ban đêm Thẩm Hoài rảnh rỗi, hắn đều đến phòng làm việc của Trần Đan vui vẻ cũng cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm.
Trần Đan nghe Thẩm Hoài nói hắn không đồng ý tiếp quản Hoài Năng, nên nghi ngờ hỏi:
- Anh được điều đến Đông điện không phải là rất tốt sao?
Thẩm Hoài cười nói ;
- Nếu như lần này ra đi, anh sẽ rời khỏi nơi này luôn, có thể trong 10 năm 20 năm tới, không có cơ hội trở lại nơi này nữa. Có nhiều tình cảm không thể nói ra được, nhưng anh là người trọng tình cảm, ai muốn đá anh ra khỏi Đông Hoa vậy hắn đã lầm rồi.
Trước mắt Mai Cương đang thi hành chính sách cổ phần hỗn hợp, có vốn đầu tư nhà nước, có vốn đầu tư địa phương, có vốn đầu tư nước ngoài, và vốn đầu tư tư nhân. Vì có phần liên hệ cổ phần phụ thuộc, Thẩm Hoài quản lí Mai Cương có thể nói là đại diện chính quyền địa phương nên được xếp vào ban giám đốc, cho nên có thể bắt cá hai tay, một tay nắm địa phương tay kia bên Mai Cương.
Tập đoàn Hoài Năng lại là công ty cổ phần đầu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165721/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.