Động tĩnh trong phòng hội nghị cũng đã sớm cả kinh hết thảy nhân viên công tác ở tầng trệt, họ nhao nhao ló đầu ra xem thế nào, nhìn thất Thẩm Hoài chắp tay sau lưng từ cầu thang đi xuống, lông mày dựng, mắt trợn trừng, tức giận khinh người, tất cả mọi người đều không dám nhìn vào mắt hắn.
Thẩm Hoài “cộp cộp cộp” đi xuống lầu nhưng những lời nói cuối cùng hắn nhắm thẳng vào Đàm Khải Bình, vang vọng trong lòng mọi người.
Đàm Khải Bình cầm quyền ở Đông Hoa hai năm, chưa từng bị quở trách như vậy trước mặt người khác, chưa từng bị khiển trách như vậy trước mặt người khác, chưa từng bị hạ thấp uy tín quá đáng như vậy?
Địa phương khác không biết, nhưng trong toà lầu lớn này, mọi người chưa từng thấy chuyện như ngày hôm nay xảy ra bao giờ, nhưng nhìn Thẩm Hoài dời đi, hình như có một sự phẫn nộ loé sáng như thanh kiếm sắc vừa rút khỏi vỏ.
Tiếp đó Đàm Khải Bình nổi trận lôi đình, cáu tiết nện Trần Khắc Hoa, âm thanh quát tháo giận dữ lại càng khiến mọi người kinh loạn, họ biết từ giờ phút này Đàm Khải Bình đã hoàn toàn bị Thẩm Hoài làm cho nổi giận, phát cáu cực độ.
Đợi Đàm Khải Bình rời khỏi phòng hội nghị, nhân viên công tác thò đầu ra hành lang xem động tĩnh, bắt gặp ánh mắt tức giận xen lẫn oán trách của Đàm Khải Bình, đều không thể không cảm thấy trong lòng cứng lại, lũ lượt hốt hoảng quay trở lại phòng làm việc, không dám đi rước xui xẻo vào thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165694/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.