Nghe được lời của Lương Tiểu Lâm, Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn thấy sắc mặt của Đàm Khải Bình tối sầm lại. Bọn họ đều im lặng không nói gì, cũng không thể trách Lương Tiểu Lâm không có khí tiết, đường đường là một Phó chủ tịch thường trực thành phố mà lại bị bức bách phải cúi đầu trước Thẩm Hoài.
Họ đã quen với việc dùng địa vị trực tiếp trong hệ thống để phân định cao thấp, nhưng lúc mối nguy đến gần, lại không thể không thừa nhận, vị trí trong hệ thống không phải luôn luôn đóng một vai trò quyết định, nguồn gốc của quyền lực thực sự có rất nhiều phương diện.
Nếu như muốn nguy cơ của Thị Cương ở thành phố Đông Hoa được giải quyết mà không phải động đến tỉnh, có lẽ chỉ có một cách duy nhất chính là cầu xin sự giúp đỡ của Thẩm Hoài.
Trên thực tế, ngân hàng Nghiệp Tín còn nắm giữ một lượng tài chính lớn có thể cho Thị Cương vay, giúp Thị Cương vượt qua nguy cơ trước mắt, nhưng từ khi ngân hàng Nghiệp Tín tiến vào thành phố Đông Hoa thành lập chi nhánh lại cùng Thẩm Hoài và Mai Cương ngồi chung một thuyền.
Hiện tại xưởng Mai Cương, Hoài Liên, Bằng Duyệt, Hoài Năng, Chử Giang, và các xí nghiệp khác, có số lượng cổ phần ở ngân hàng Nghiệp Tín rất lớn.
Cứ xem như Trương Lực Thăng trưởng chi nhánh của ngân hàng Nghiệp Tín không ở cùng một phe với Thẩm Hoài, Thẩm Hoài cũng hoàn toàn có thể lấy việc rút cổ phần ra để uy hiếp, ép buộc ngân hàng Nghiệp Tín trên nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165672/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.