Thẩm Hoài đã uống nhiều quá rồi liền ngủ lại tại khách sạn Bằng Duyệt, ngủ liền một mạch tới sáng có một thân thể mềm mại rúc vào ngực hắn.
Mái tóc dài mềm mưọt đen láy như lông thiên nga buông xuống, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ngọt ngào của Trần Đan làm cho hạnh phúc của hắn như ùa đến.
Lông mi của Trần Đan rung lên Thẩm Hoài mơ màng hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Không phải em, vậy anh hi vọng ai sẽ ở đây?
Trần Đan ngẩng đầu, giảo hoạt nhìn Thẩm Hoài hỏi
Thẩm Hòai nhìn ra ngòai cửa sổ, trên bệ cửa đầy những bông tuyết trắng nói:
- Tuyết đã rơi trong đêm.
Trần Đan mệt mỏi duỗi lưng kéo chăn ngồi dậy, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Ngoảnh đầu lại hỏi Thẩm Hoài có muốn uống cốc mật ong đặt trên cái tủ nhỏ gần giường hay không. Trần Đan chế nước ấm, thử nhiệt độ, rồi đưa cho Thẩm Hoài, nói:
- Anh đến Du Sơn, nên ít uong1 rượu đi, uống say rồi thì không có ai đi chăm sóc anh đâu đấy
- Em muốn đi Du Sơn cùng anh cũng được.
Thẩm Hoài nói.
- Em mà đi cùng anh đến Du Sơn để sau này ai kia hận em chết à.
Trần Đan cầm chiếc đồng hồ xem giờ, tiếng nói dịu dàng cất lên:
- Đã 8 giờ rồi đấy, em về thị trấn trước, anh cũng dậy đi chuẩn bị ra sân bay đón bọn Tôn Á Lâm đi.
- Máy bay 10 giờ mới đến nơi, em ngủ với anh thêm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165652/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.