- Đúng rồi, hôm nay không phải là cuối tuần, sao anh đã về rồi, không nghe nói cục Thuỷ lợi có hội nghị gì?
Phùng Ngọc Mai đi vào phòng, cởi chiếc áo khoác duy nhất có thể mặc ra ngoài, treo vào tủ quần áo, đổi sang chiếc áo bông để làm việc ở trong nhà, vẫn cảm thấy việc hôm nay chồng về có gì đó kì lạ, vừa vén tay áo, vừa hỏi lý do chồng từ đập nước trở về.
- Buổi sáng Tiếu Hạo Dân gọi điện thoại đến đập chứa nước nói là có chuyện muốn anh trở về để tối nay qua nhà anh ta
La Khánh nói
- Nghe giọng điệu anh ta giống như là có chuyện gấp lắm, bên đập nước lại không có xe, chiều anh đạp xe trở về, bị đứt cả dây sên, cũng may có lão Hồ ở thôn Trường Lâm, anh để xe đạp ở uỷ ban thôn Trường Lâm, đi nhờ xe jeep cũ của thôn lão Hồ mà về.
Lão Hồ, Hồ Chí Quân là Phó bí thư Đảng uỷ của xã Trường Lâm, là bạn học của Phùng Ngọc Mai, La Khánh và phó bí thư Đảng uỷ thị trấn Đông Du, Chủ tịch thị trấn Tiếu Hạo Dân đều là bạn học trung học huyện Du Sơn; khác nhau là Phùng Ngọc Mai, La Khánh là học cùng khoá với Hồ Chí Quân, sau đó thi vào cùng một trường đại học, vợ của Hồ Chí Quân là bạn ở cùng kí túc xá với Phùng Ngọc Mai, rất gắn bó, thân thiết với nhau.
Tiếu Hạo Dân trước họ hai khoá, cũng không học cùng một trường đại học, là cùng công tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165630/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.