- Chỉ tiếc ly trà, đó là cái mà tôi thích nhất đó, đã dùng mấy năm, vỡ rồi cũng không tìm được cái khác mà mua.
Thẩm Hoài đổi chiếc ly thuỷ tinh khác, châm trà cho Phùng Ngọc Mai và La Khánh, dường như còn vì chén trà bị vỡ ngoài cửa kia mà đau lòng nên không châm trà cho mình nữa.
- Trương gia bắt đầu từ Trương Thái Phú, đã kinh doanh nhiều năm ở Du Sơn, hôm nay đốt ngọn lửa này còn không phải là thủ đoạn hạ lưu của bọn người Trương gia sao. Tuy Trương gia không đảm nhận chức nào ở Du Sơn nhưng ngay cả bí thư huyện uỷ, chủ tịch huyện uỷ muốn sống yên ở Du Sơn thì cũng phải dễ dãi cho Trương gia.
Phùng Ngọc Mai thấy chuyện tối nay cũng không khiến Thẩm Hoài mất đi lý trí. Lúc nãy làm vỡ ly trà, mắng Tiếu Hạo Dân chẳng qua chỉ là để cho người khác nhìn thôi, lúc này cô mới thật sự chắc chắn rằng hắn không phải là người chỉ có chỗ dựa, tính cách mà không có thủ đoạn, không biết giở trò ma mãnh, so với tưởng tượng trước đây của cô thì càng hiểu rõ tình hình sau này của y, cho nên có những thứ cô cũng không che dấu không nói nữa.
- Tham quan dễ đánh, tiểu nhân khó đấu
Thẩm Hoài cười nói
- Từ xưa đến nay, rắn địa phương là khó đối phó nhất. Nhưng mà nếu sợ mà không đấu với chúng thì rất nhiều việc không có cách nào thuận lợi mà triển khai…
Lúc này điện thoại reng lên, Thẩm Hoài đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165625/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.