Thẩm Hoài vô cùng tin tưởng còn trong lòng Phùng Ngọc Mai lại không yên.
Phùng Ngọc Mai biết Lương Chấn Bảo người này nhìn vẻ mặt hòa ái, nhưng lại là người nham hiểm. Lương Chấn Bảo tác oai tác quái ở Du Sơn nhiều năm nay, đương nhiêm có tôn nghiêm của gã, Phùng Ngọc Mai lo lắng Lương Chấn Bảo sẽ không dễ dàng tha thứ Thẩm Hoài vung tay múa chân uy hiếp gã như thế.
Qua vài ngày nữa là tết âm lịch, trong cơ quan cũng rỗi việc, đến lúc tan làm nhìn thấy Thẩm Hoài kẹp cặp tài liệu ra khỏi văn phòng, Phùng Ngọc Mai sau đó cũng cưỡi xe trở về nhà.
Trong ngõ nhỏ có đến bảy tám đứa trẻ được nghỉ đông, đốt pháo ném loạn xung quanh, tiếng nổ đùng đoàng. Nhìn thấy con gái La Lệ cũng trà trộn trong đó, Phùng Ngọc Mai dừng xe lại, gọi con gái đến, bảo cô bé không chơi cùng đám trẻ con ngoài đường.
Phùng Ngọc Mai để xe đạp ở trong sân, qua cửa sổ nhìn thấy La Khánh ở trong phòng tây bật đèn viết gì đó, đẩy cửa đi vào. Cô đi xe nóng cả người, nghỉ ngơi một lát, đứng ở trong phòng liền cảm thấy trong phòng lạnh đến tận xương tủy nói:
- - Không phải có máy sưởi sao, sao anh lại không dùng? Ngồi ở trong phòng viết lách, lạnh thế này anh cũng chịu nổi?
- - Em không nói anh không thấy lạnh đâu.
La Khánh đứng lên vận động tay chân một lát, lấy những tài liệu hôm nay viết đưa cho vợ xem:
- - Em xem giúp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165611/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.