Lãnh Nguyệt bị Mộ Dung Yên Yên quát làm cho sợ, cả người run lẩy bẩy.
“Yên Yên, muội đừng quá phận! Nguyệt nhi có lòng tốt khuyên muội trở về! Đừng lại hô to gọi nhỏ với nàng như vậy!” Vân Sâm lạnh giọng nghiêm nghị nói với Mộ Dung Yên Yên.
Nhìn thấy thân thể Lãnh Nguyệt run lẩy bẩy, ánh mắt Vân Sâm càng trở nên thâm trầm, hắn kéo Lãnh Nguyệt qua, ôm chặt nàng kia vào trong ngực, bảo vệ nàng kia.
“Ta, Mộ Dung Yên Yên, nói các ngươi cút!” Mộ Dung Yên Yên chỉ ngón tay ra cửa, tức giận quát, giọng nói của nàng có chút tức giận và đau đớn khắc cốt ghi tâm.
“Từ nay về sau, chúng ta đừng gặp lại!”
Đợi sau khi Vân Sâm và Lãnh Nguyệt rời đi, Mộ Dung Yên Yên ngã ngồi xuống ghế, bỏ xuống tất cả ngụy trang, xung quanh người nàng hiện lên một bộ dạng người lạ chớ tới gần, lạnh lùng mà u ám.
Đôi cẩu nam nữ kia lại dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt nàng, Mộ Dung Yên Yên thấy rõ Lãnh Nguyệt ở sau lưng Vân Sâm cười đáng ý với nàng.
Vân Sâm đúng là bảo vệ Lãnh Nguyệt thái quá, ngay cả Mộ Dung Yên Yên nàng cũng không được khi dễ Lãnh Nguyệt ở trước mặt hắn?
Khóe miệng Mộ Dung Yên Yên xuất hiện nụ cười khổ, nàng lung la lung lay đi tới trước bàn, bưng bầu rượu trên bàn lên, ngửa đầu đổ vào trong miệng, rượu ngọt mà đắng làm tê dại tất cả thần kinh của con người, có thể làm người ta tạm quên đi tất cả những thứ hỗn đỗn vừa trải qua.
Ngày xưa Mộ Dung Yên Yên và Vân Sâm là thanh mai trúc mã, mội đôi tiểu tình lữ vô tư, tình cảm của bọn họ không có chút tỳ vết nào, đối phương đều là duy nhất của nhau, nhưng loại hạnh phúc nóng bỏng này, kể từ khi Lãnh Nguyệt đến liền bị phá vỡ triệt để. Vân Sâm che chở Lãnh Nguyệt ở mọi nơi, thậm chí còn ra lệnh cho Mộ Dung Yên Yên cũng phải bảo vệ nàng ta, nàng ta giống như minh châu, được Vân Sâm nâng niu trong lòng bàn tay.
Nữ tử đang lúc ganh tỵ, thường rất mạnh mẽ, Mộ Dung yên yên không chịu được lạnh nhạt nữa, nàng cho là chỉ sợ Vân Sâm đã yêu Lãnh Nguyệt, không bao giờ... yêu nàng.
Mộ Dung Yên Yên chạy trối chết, ẩn núp ở Bắc Thần quốc. Nếu không, lấy thân phận tôn quý của Mộ Dung Yên Yên, nàng cần gì phải làm trợ thủ dưới trướng Phượng Vô Song, ngoài trừ Mộ Dung Yên Yên thật lòng yêu thích Phượng Vô Song ra, mà còn là vì Mộ Dung Yên Yên muốn che dấu tai mắt thôi.
Mộ Dung Yên Yên đã sớm tính toán, từ nay không bao giờ muốn gặp lại bọn họ nữa, ai ngờ, bọn họ lại tự đến tìm mình.
Bọn họ dường như vẫn tốt như cũ, tốt đến nỗi người khác không thể nhúng tay vào. Hôm sau, Phượng Vô Song đi tới “Cẩm Tú phường”, nhìn thấy Mộ Dung Yên Yên say đến bất tỉnh nhân sự, thay nàng chỉnh lại chăn, trong lòng không nhịn được đau lòng vì nàng. Mặc dù Mộ Dung Yên Yên lớn hơn Phượng Vô Song hai tuổi, nhưng Phượng Vô Song lại coi nàng như là muội muội của mình. Kiếp trước, nàng hi vọng có thể có một muội muội xinh đẹp dễ thương để yêu thương.
Bị tỷ tỷ của mình tổn thương, một chút tình thân còn lại trong lòng Phượng Vô Song cũng biến mất luôn. Nhưng, từ sau khi biết Mộ Dung Yên Yên, nàng lại có loại cảm giác đó, có lẽ nàng cũng có thể có tình bạn và tình thân.
Để cho nha hoàn của “Cẩm Tú phường” đi xuống nấu canh giải rượu, sau đó tự mình đút cho Mộ Dung Yên Yên, rồi Phượng Vô Song mới rời đi.
Phượng Vô Song muốn tham gia tranh tài săn bắn ở trong cung, đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau “Bách Hoa lễ”, Phượng Vô Song trở lại hoàng cung, mà mục đích của nàng chính là phần thưởng cuối cùng kia, phần thưởng năm nay nhất định phải là của nàng, bởi vì phần thưởng này Phượng Vô Song đã tìm rất lâu rồi.
Tranh tài săn bắn được tổ chức trong bãi săn của hoàng gia, hàng năm đều cử hành một lần, từ Hoàng thất Bắc Thần quốc cho đến nam tử tráng niên của nhà các đại thần đều tham gia, mục đích chính là huấn luyện thể lực và lực chiến đấu cảu rường cột nước nhà. Mà người đạt được thắng lợi cuối cùng, không chỉ có thể lấy được phong hào “Kỵ sĩ đệ nhất của Bắc Thần”, còn có thể đạt được phần thưởng phong phú do đích thân Hoàng thượng ban cho. Phần thưởng Hoàng thượng ban cho, dĩ nhiên cũng không kém, ngược lại, mỗi một phần thưởng đều là bảo vật hiếm có khó tìm của thế gian.
Hoàng thượng rộng lượng hào phóng nên đã tạo ra một trận so tài náo nhiệt, quá trình tranh tài cũng tương đối đặc sắc.
Chẳng những tranh tài cực kỳ đặc sắc, mà sòng bạc bên ngoài cung cũng cực kỳ náo nhiệt, tranh tài hàng năm đều là cơ hội cực kỳ hấp dẫn của dân cờ bạc muốn đặt cược giải nhất.
Giang sơn Bắc Thần quốc đều sống ở trên lưng ngựa, cả quốc gia, người người đều cưỡi ngựa bắn cung tốt, hơn nữa còn có Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt. Nghe nói, trong trận tranh tài săn bắn năm ngoái Định Bắc Vương và Võ trạng nguyên Bắc Thần quốc đã đánh ngang tay, hơn nữa lần đó Định Bắc Vương còn dùng một tay để tranh giành. Mọi người suy đoán, nếu lần đó cánh tay trái của Định Bắc Vương không bị thượng, hắn nhất định có thể đánh bại Võ trạng nguyên, giành được hạng nhất.
Vì vậy, trong các đổ phường ở kinh thành, dân cờ bạc rối rít đặt cược trên người Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt.
Nhưng cũng có người khác lạ, tỷ như vị này.
Sáng sớm Vu Tường mang theo ngàn lượng bạc đi tới đổ phường lớn nhất kinh thành --- Ngân Câu đổ phường, hắn đặt toàn bộ một ngàn lượng bạc lên trên người Nhị tiểu thư Phượng gia.
Mọi người đều nhìn hắn giống như động vật lạ, Vu Tường không mảy may để ý, trong mắt hắn, Định Bắc Vương mạnh mẽ thế nào cũng không bằng công tử của hắn.
Mọi người kinh ngạc nhìn Vu Tường đặt cược lên người một vị tiểu thư yếu ớt, từ sau bách hoa lễ, mặc dù mọi người đều biết đến tên Nhị tiểu thư Phượng gia, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể sánh được với sự mạnh mẽ của Định Bắc Vương.
Mọi người đều cho là Vu Tường bị điên, đồng thời bọn họ cũng cười trộm trọng lòng, giống như một ngàn lượng bạc kia thật sự đã rơi vào trong miệng túi của bọn họ, Vu Tường vẫn bình tĩnh như cũ, không để ý ánh mắt chê cười của người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]