Chương trước
Chương sau
“Từ trước đến giờ Yên Yên có một quy củ, Tằng công tử đã nghe qua chưa?” Mộ Dung Yên Yên khẽ nói.

“Sớm đã nghe thấy, từ trước đến nay Yên Yên tiểu thư chỉ gặp người ba tài, văn tài, võ tài và trí tài!” Tằng Tùng nói.

“Đương nhiên công tử chúng ta là văn võ toàn tài rồi, danh sư khắp kinh thành đều không ngớt lời khen ngợi Công tử chúng ta là kỳ tài trước nay chưa từng có!” Không đợi Tằng Tùng nói, những gia đinh kia bắt đầu rối rít nịnh bợ. Dĩ nhiên Tằng Tùng rất thích những lời nịnh bợ này, một bộ dạng dương dương tự đắc, hắn vội vàng nói: “Mặc dù không đến nỗi nào, những cũng không phải sơ sơ!” Còn bắt chước người xưa nói đến không rõ ràng.

Phượng Vô Song ở bên cạnh buồn cười, con nhà giàu này rõ ràng dốt nát, mới vừa rồi còn xem thường thư sinh đứng bên cạnh, vậy mà bây giờ lại biến mình thành bộ dạng người đọc sách.

“Tốt lắm, vậy dựa theo quy củ nơi này, người hãy thử tài với mấy vị bằng hữu của ta, nếu có thể thắng được các nàng, thì Yên Yên sẽ theo người đi!” Mộ Dung Yên Yên cũng không nghe con nhà giàu này nói bậy, lúc này nói ra điều kiện.

“Xin Yên Yên tiểu thư nói, so tài cái gì?” Tằng Tùng hỏi.

“Không phải ngươi vừa nói văn tài, võ tài và vận tài sao? Chúng ta so cái này, tổng cộng so ba lần, nếu ngươi thắng hai ván thì là ngươi thắng, nếu như ta thắng, vậy xin mời Công tử mang theo người của ngươi rời khỏi nơi này.”

“Được, một lời đã định, nếu bản công tử thua, tuyệt đối sẽ không quấy rầy nữa, nếu như thắng, vậy thì phải mời Yên Yên tiểu thư đến phủ Thừa tướng rồi!” Tằng Tùng cũng không hàm hồ, bộ dạng nắm chắc phần thắng.

Hai bên giao hẹn phương thức và quy tắc tỷ thí xong, mỗi bên xuất ra một người, có thể là một người, trước tiên tiến hành đấu văn, tiếp đó là đấu vận, cuối cùng là đấu võ. Thứ tự tỷ thí là do Mộ Dung Yên Yên định, bởi vì theo suy tính, nàng ta nắm chắc phần thắng ở ván đấu văn và đấu võ, chỉ cần thắng hai ván, liền không cần đấu trí, cho nên khi nàng nói ra thứ tự này, không nghĩ tới Tằng Tùng không có bất kỳ dị nghị gì.

Thời điểm hai bên chuẩn bị, Phượng Vô Song nhân cơ hội hỏi Hồng Liên: “Hồng Liên, đấu văn và đấu võ thì ta biết, nhưng đấu vận là cái gì?”

Hồng Liên cười nói: “Chính là đấu vận thế, Mộ Dung Yên Yên này nô tài đã từng nghe qua, nàng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, rất thích thuyền bên hồ này, còn nghe nói nàng lập ra một tấm bảng hiệu, chỉ cần là người văn tài, võ tàu hoặc có vận thế, chỉ cần thông qua khảo hạch của nàng, liền có thể trở thành khách của nàng.”

Cái này cũng thật đặc biệt, văn tài võ tài cũng không quá hiếm lạ, nhưng vận mệnh không phải nói nắm là có thể nắm được, cho dù nàng đã từng gặp nhiều người trên thế giới cũng chưa từng nghe nói qua loại nặng lực nắm được vận khí này, Phượng Vô Song nghe lời của Hồng Liên nói, thầm nghĩ trong lòng.

Đang suy nghĩ, bên hồ đã bắt đầu trận tỷ thí thư pháp, bên Mộ Dung Yên Yên là người thư sinh vừa lúc nãy, bên Tằng Tùng là một lão đầu tử mà hắn gọi là Văn Khúc Tinh, lão đầu tử kia có bộ râu cá trê, rất thích thú gật gù đắc ý đi tới.

Hai cái bàn đã bày ra, người gọi là Quách Phục thư sinh đã bắt đầu viết ở đó, mà bên này lão đầu tử cũng bắt đầu vung bút kể chuyện.

Một lúc sau, người của hai bên giống như đã viết xong, những người bên cạnh vội vàng treo hai bức tranh chữ lên, mọi người thấy lão đầu viết rất mượt mà, nhiều vẻ phóng khoáng, mặc dù Phượng Vô Song không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng có thể nhìn ra bức tranh chữ này quả là thượng phẩm.

Thời điểm nhìn thư sinh kia viết chữ, người xung quanh đều không ngừng phát ra vẻ thán phục, chữ viết thẳng thắn, dùng bút lớn, giống như một con rồng đang nằm sấp trên giấu, vốn là tác phẩm thư pháp, lại làm cho người ta thấy được một con rồng nằm trên mây, thật là thần kỳ.

Tằng Tùng còn chưa hiểu gì, sau khi người đội mũ lạp ghét sát vào tai hắn nói mấy câu, mặt hắn liền lập tức thay đổi, xoay người đá lão đầu tử kia một cước, lão đầu tử đáng thương, ngã trên mặt đất, rên rỉ.

Mộ Dung Yên Yên cười, nói: “Tằng công tử, chúng ta không cần phải tranh cãi về kết quả đấu văn chứ?”

Sắc mặt Tằng Tùng thay đổi rất nhiều màu sắc, từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ lại biến thành trắng, thật là buồn cười. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, nói: “Dĩ nhiên là chữ của Quách Phục không tệ, nhưng không ngờ được đường đường là mỹ nhân đệ nhất kinh thành lại dùng phương thức hạ lưu như vậy để hãm hại người của ta!”

“Ngươi nói cái gì! Lại dám vấy bẩn Mộ Dung tiểu thư!” Quách Phục nghe lời này, thật sự rất tức giận, người này lại dám vấy bẩn nữ thần của hắn!

“Hừ, một thư sinh bé nhỏ như ngươi có tư cách gì nói chuyện với thiếu gia! Mọi người hãy nhìn tờ giấy mà Văn Khúc Tinh tiên sinh vừa mới viết một chút, rồi lại nhìn mặt sau của tờ giấy mà thư sinh nghèo viết!” Tằng Tùng khinh miệt cười một tiếng, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

Mọi người đều hiếu kỳ, rối rít đi tới, không ngờ, chỉ thấy chữ viết trên tờ giấy của Văn Khúc Tinh đang dần biến mất, không ít nơi còn thiếu nét bút. Mà trên mặt sau tờ giấy của Quách Phục có giấu một bức rồng nằm trên mây.

Vì vậy, mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

“Khó trách sao bút pháp của Văn Khúc Tinh tiên sinh lại có vẻ lớn như vậy, thật không nhìn thì không viết, vừa nhìn liền giật mình mà!

“Đúng vậy, nhất định là mực và giấy mà Văn Khúc Tinh tiên sinh vừa dùng có vấn đề, đây rõ ràng là bị hãm hãi!”

“Hơn nữa, còn nói, chữ viết của Quách Phục này làm sao có thể hiện ra con rồng nằm trên mây, thì ra là hắn ăn gian!”

“Cắt, mỹ nhân đệ nhất kinh thành, cũng không có gì tốt!”

Đang lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, Phượng Vô Song tỉ mỉ quan sát người đội mỹ đứng bên cạnh Tằng Tùng. Rất dễ nhận ra, đây hoàn toàn là chuyện gài tang vật giá họa, Tằng Tùng này chẳng qua chỉ là con nhà giàu dốt nát, phương pháp hãm hại cao minh như vậy, sợ là do người bên cạnh chỉ điểm. Phượng Vô Song cũng không bỏ qua hành động hắn cúi đầu xuống nói thầm vào tai Tằng Tùng, nhưng tay hắn lại làm chuyện mờ ám, có lẽ hành động nói thầm chỉ là để che mắt mọi người, nhưng nó lại không tránh được ánh mắt sắc bén của một sát thủ như Phượng Vô Song.

Ai bảo cái người đội mũ lạp đó thật sự quá chướng mắt, trời nóng bức như thế còn đội mũ lạp, thậm chí mũ lạp còn che đi khuôn mặt của hắn, làm cho người khác không thể nào thấy rõ khuôn mặt thật của hắn.

Phượng Vô Song đang suy nghĩ, đột nhiên bị một giọng nói trong trẻo cắt đứt mạch suy nghĩ.

“Chờ đã, mọi người đừng để vị Tằng thiếu gia này che mắt, ta không biết rõ vì sao trên tờ giấy của Văn Khúc Tinh tiên sinh lại xuất hiện vấn đề như vậy! Ta rất xin lỗi!” Vẻ mặt Mộ Dung Yên Yên rất bình tĩnh tự nhiên, làm cho người ta không thể rời mắt: “Nếu mọi người không hài lòng với kết quả này, như vậy ta sẽ tỷ thí lại một lần nữa, vậy sẽ công bằng! Về phần phán xét, sẽ do mọi người quyết định!”

Bất luận là ở thế giới nào, mọi người đều nhân từ với mỹ nhân, cho dù bị gây khó dễ hay hãm hại, đều bị Mộ Dung Yên Yên dễ dàng hóa giải. Vẻ mặt nàng ta tự nhiên hào phóng đúng mực, ngược lại làm Phượng Vô Song cách đó không xa phải nhìn bằng con mắt khác.

“Bích Hà, ngươi đi về trước, nói Vu Tường điều tra người đội mũ lạp kia một chút!” Phượng Vô Song khẽ nói.

“Vâng, Công tử!” Bích Hà nhận lệnh rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.