Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Tiên hoàng băng hà, tân hoàng lên ngôi, giang hồ thay đổi, một vài môn phái biến mất, lại có một vài môn phái quật khởi, thành danh cũng chỉ trong một đêm. Trong đó có cả phủ Vương gia bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn lại phế tích mơ hồ. Sau này, thỉnh thoảng trong những buổi trà dư tửu hậu mới được nhắc tới, sơ lược kể lại một lần.
Trở lại một năm trước đây.
Mặc kệ thế giới bên ngoài huyên náo cỡ nào, sáng sớm ở Thúy Vũ Sơn vẫn rất yên tĩnh.
Cuộc sống ổn định mỗi ngày đón ánh nắng vàng óng ánh lên núi rồi tiễn ánh chiều tà mờ nhạt xuống núi. Chuyện cũ lắng đọng trong lòng sớm trở thành hồi ức. Tại đây không có quyền thế phân tranh, cũng không có đao quang kiếm ảnh, thân phận mỗi người đều giống nhau, ngang hàng mà bình phàm.
Sở Nguyệt Đồng hưởng thụ sự bình phàm như vậy. Cho dù nàng không còn là người hoàng tộc cao cao tại thượng, cũng không còn là vị môn chủ được người người ngưỡng mộ, nàng cũng không phải chỉ còn hai bàn tay trắng. Sau khi tháo xuống trách nhiệm, người trước mắt đây chính là tất cả nàng muốn quý trọng.
Thân mình Tiếu Lăng Nhi vùi trên xích đu, hơi hơi nheo mắt nhìn vầng sáng thái dương phiếm sắc hoàng kim. Ánh mặt trời tỏa ra chiếu lên thân thể nàng, làm khắp nơi phảng phất hơi thở ấm áp.
"Lăng Nhi, mệt mỏi không?" Sở Nguyệt Đồng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, sủng nịch cười cầm tay Tiếu Lăng Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-tuyet/1756221/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.