Mạc Tử Ngôn ngồi trong lương đình, dựa vào cột đá màu son khắc hoa ngẩn người. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cột đá đã nhiễm hàn khí của sương mai từ lâu, nàng lại giống như không hề thấy lạnh, hai mắt đăm đăm nhìn bầu trời.
Mộ Dung Tuyết đi qua khúc ngoặc thì thấy cảnh này, bước chân nhanh hơn đi tới đỡ nàng dậy. "Tử Ngôn, ngươi ngồi như vậy sẽ cảm lạnh."
Nửa người dựa vào cột đá của nàng gần như tê cóng. Cái lạnh truyền từ lòng bàn tay vào tận trong lòng. Mộ Dung Tuyết một tay nắm tay nàng, tay kia xoa bóp trên cánh tay của nàng, muốn mau chóng làm cho thân thể nàng ấm lại. Mạc Tử Ngôn hôm nay im lặng đến khác thường, cứ như vậy mà rúc vào lòng nàng nhắm mắt lại hưởng thụ quan tâm cùng trân trọng của nàng.
"Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy, suy nghĩ chuyện gì?" Hồi lâu Mộ Dung Tuyết không nghe thấy nàng nói câu gì, không khỏi lo lắng, giơ tay sờ thử trán nàng. "Có phải bị làm sao không thoải mái không?"
"Không có, chỉ hơi mệt thôi." Mạc Tử Ngôn lấy tay của nàng xuống vắt lên vai mình, giang hai tay ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Tuyết, vùi mặt vào cái bụng ấm áp của nàng, ý muốn nàng cũng ôm mình. "Không dễ gì được ngươi săn sóc như vậy, ta phải cẩn thận hưởng thụ."
"Cái gì chứ, chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi không tốt?" Mộ Dung Tuyết bất mãn kháng nghị, cũng bởi vì những lời này của nàng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Nãy giờ ngươi không nói gì, khác thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-tuyet/1756214/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.