"Như thế nào, các ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao? Cái gì võ công tuyệt học, thì ra cũng chỉ có thế."
Lâm Tử Mặc nhìn đệ tử Thiếu Lâm ôm tay kêu đau trên mặt đất, nói tiếp: "Chẳng lẽ trong chốn giang hồ này không có nhân tài mới xuất hiện gì sao, chỉ có mấy lão già các ngươi chống đỡ thôi ư?"
Chưởng môn phái Tung Sơn đập bàn đứng lên: "Tiểu tử láo xược, ngươi cuồng vọng cái gì!"
"Ngươi là học trộm võ nghệ ở nơi nào! Vì sao công phu của nhiều môn phái như vậy mà ngươi đều biết!"
Dưới đài có người ồn ào, nam nhân tự xưng là Lâm Tử Mặc này không môn không phái, lại xuất được chiêu của nhiều môn phái, thái độ kiêu ngạo kia làm người ta thấy mà phát bực.
"Ha ha, ta có khả năng đã gặp qua là không quên được, không thể sao?" Lâm Tử Mặc châm chọc cười. "Cho dù là ta học được ở đâu, thì thứ nhất ta không có dùng bàng môn tà đạo, thứ hai không có ra chiêu gian trá, thế mà không thể xem là công phu thực sao?"
"Võ công của các hạ không sai." Mộ Dung Vũ nhảy lên đài cao, rút kiếm ra. "Ta rất bội phục ngươi."
"Kiếm kia, hình như là Xích Lân Kiếm đấy......."
"Hắn là ai, sao mà có được thanh kiếm đó?"
Lâm Tử Mặc híp mắt nhìn thanh kiếm đỏ thẫm trong tay hắn, khóe miệng cong lên.
"Kiếm này cũng không tệ, không biết ngươi có dùng nó ổn không đây?"
Mộ Dung Vũ cười khẽ: "Các hạ thử xem chẳng phải sẽ biết?"
Lâm Tử Mặc cười lớn huy kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-tuyet/1756210/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.