Chương trước
Chương sau
"Lăng Nhi, Lăng Nhi."
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác được có gì đó mềm mại ở trên mặt vuốt ve qua lại, Tiếu Lăng Nhi mơ mơ màng màng mở mắt.
"Ngươi đã trở lại? Giờ là lúc nào rồi?"
"Trời đã sáng rồi." Sở Nguyệt Đồng buồn cười sờ sờ đầu nàng, giọng nói vẫn ôn như trước sau như một. "Làm sao mà ngươi lại ngủ trong phòng ta một đêm vậy?"
"Ưm, hôm qua đi sài phòng kiểm tra thi thể Khâu Sơ Hiền, dính một thân mùi hôi. Dù sao phòng của ngươi cũng trống không, ta đã tới rồi, còn thỉnh môn chủ đại nhân đại lượng, đừng trách tội."
"Trách không được sáng nay ta đến phòng ngươi lại thấy giống như bị trộm đột nhập. Còn có mấy người nằm ngửa nằm nghiêng, mà sao ngươi lại đi sai bảo đồ đệ của Khâu Sơ Hiền? Việc này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng ngươi là thấy bọn hắn không có núi để dựa, ức hiếp tiểu bối."
"Vậy thì cũng vô cùng đúng người đúng tội rồi. Ta không chỉ có dùng đồ đệ của Khâu Sơ Hiền, mà còn sai bảo đồ đệ của Lữ Cẩm Hoài." Tiếu Lăng Nhi ngồi dậy, nở nụ cười biếng nhác mà đầy quyến rũ. "Môn chủ chuẩn bị xử trí như thế nào?"
"Là do bọn họ vì chuyện của sư phụ mà đánh nhau?" Sở Nguyệt Đồng ngồi xuống bên giường, vén vén những lọn tóc đen phân tán trên vai của Tiếu Lăng Nhi. "Ha ha, ta đã nghe nói. Trách phạt một chút cũng được, ta sẽ không trách ngươi. Lại nói tiếp, sao bỗng dưng lại muốn đến kiểm tra thi thể của Khâu Sơ Hiền?"
"Chỉ muốn đi xem thử. Cứ cảm thấy, Lữ Cẩm Hoài không phải là hung thủ giết chết Khâu Sơ Hiền."
"Ngươi cảm thấy hắn bị oan uổng?" Giọng điệu của Sở Nguyệt Đồng bình thản. "Thật ra đêm đó, hắn đã từng đến tìm ngươi."
"Tìm ta?" Tiếu Lăng Nhi rất là bất ngờ. "Tìm ta làm cái gì?"
"Hắn hung dữ nói muốn dẫn ngươi đi, còn động thủ với ta. Nếu ta không ở trong phòng ngươi, chỉ sợ con ma men ngươi đã sớm bị người ta khiêng đi rồi. Còn không biết sẽ bị bán tới chỗ nào đâu."
"Giờ ta vẫn còn yên ổn ở chỗ này, phải đa tạ sư tỷ rồi." Tiếu Lăng Nhi nhẹ giọng cười. "Lúc trước sao ngươi không nói cho ta biết?"
"Cảm thấy không cần, sẽ không nói." Sở Nguyệt Đồng giơ ngón tay quấn tóc nàng thưởng thức. "Lăng Nhi, nếu khi đó ngươi tỉnh, ngươi sẽ đi cùng hắn sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiếu Lăng Nhi hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta sẽ làm như thế nào?"
Sở Nguyệt Đồng thở dài một hơi: "Ta... không biết."
"Ngươi có biết."
Tiếu Lăng Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Nguyệt Đồng, dùng ngữ khí chắc chắn nói, như là khẳng định biết được tâm tư của nàng, hoặc như là thoại lý hữu thoại(*).
(*): lời nói có hàm ý
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Nguyệt Đồng bị đôi ngươi sáng như gương của nàng nhìn đến không được tự nhiên, bên tai phiếm hồng. Vội vàng tránh khỏi tầm mắt của nàng đứng lên.
"Ta... ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt."
Lại là chạy trối chết.
Tiếu Lăng Nhi bất đắc dĩ, xoa xoa thắt lưng, vén góc áo lên, tối hôm qua lúc ngủ cứ thấy có cái gì cấn lưng, sờ soạng nửa ngày cũng chưa tìm được, còn tưởng rằng là nằm mơ, nhưng giờ nhìn lại, trên lưng thật sự dấu đỏ do bị đè.
Nàng buồn bực tìm kiếm trên giường, lúc lật chăn lên, bỗng nhiên đụng đến một cái gì đó cứng cứng.
Là để bên trong chăn.
Trách không được nàng sờ tìm ở trên đệm giường lại không thấy.
Tiếu Lăng Nhi nắm góc chăn kéo dạt phần bông bên trong ra, cách một tầng vải mỏng sờ thử vật cứng kia. Hình như, là một khối lệnh bài.
- --
"Sư tỷ, thân thể của ngươi đỡ hơn chưa?"
"Đã không có gì đáng ngại, muội không cần lo lắng."
Lâm Tư Sở gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ngươi muốn ở lại Liễu Xanh sơn trang đến khi nào?"
"Đại khái, chờ đến khi những thanh bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang đều được thu hồi về đi. Đây là ta từng đáp ứng với Tả tiền bối."
"Vậy nếu nó mất tới ba năm năm năm, ngươi vẫn ở lại đây ba năm năm năm?" Trong lòng Lâm Tư Sở không thoải mái. "Sư tỷ là không bỏ được Mộ Dung Tuyết đi."
Lại nói, hai ngày này sao không gặp tên Mộ Dung Vũ kia? Ngày thường đều quấn quít từ buổi sáng đến tận tối muộn. Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm giác hắn có chút quen mắt, nhưng là phát ghét hắn thân cận với sư tỷ, cũng không cẩn thận suy nghĩ. Sau mới nhớ lại, bọn họ đã từng gặp ở sơn cốc phía sau Ngự Kiếm sơn trang.
"Tử Ngôn."
Nghe tiếng gọi như thế, trong lòng Lâm Tư Sở lộp bộp một chút. Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đi ra. Quỷ đáng ghét, lại tới nữa.
Sắc mặt Mộ Dung Vũ hôm nay không tốt lắm, nhìn đúng là có nhiều tâm sự. Mạc Tử Ngôn nghi hoặc hỏi: "Mộ Dung, huynh làm sao vậy?"
"Chỉ là, gặp phải một số chuyện khó có thể tin nổi." Mộ Dung Vũ không thấy ánh mắt như dao nhỏ của Lâm Tư Sở, cũng ngồi xuống bên cạnh các nàng. Chỉ có ở bên Mạc Tử Ngôn, tâm tình tối tăm mới có thể tốt một chút. Không biết có phải là muội muội nói gì đó với Mạc Tử Ngôn hay không, đã nhiều ngày Mạc Tử Ngôn không hề đạm mạc xa cách giống như trước. Hắn cảm thấy rất vui mừng. Cố gắng của mình vẫn là có hồi báo.
"Chuyện gì khó có thể tin?"
"Nàng nói xem, người chết rồi có thể sống lại sao? Hay là, trên đời này sẽ có hai người có bề ngoài cực kỳ giống nhau."
"Người chết sống lại? Ngươi gặp được ai?" Lâm Tư Sở bị lời nói của Mộ Dung Vũ gợi lên hứng thú, xen mồm hỏi.
"Ta nhìn thấy thuộc hạ trước kia của cha ta. Khi ta còn chưa sinh ra, hắn đã đi theo cha làm việc. Lúc ấy Ngự Kiếm sơn trang bị một hồi trận hỏa thiêu hủy, hắn hẳn là cũng đã chết. Nhưng, hôm qua ta lại thấy hắn."
"Có thể là hắn may mắn trốn thoát thì sao? Mộ Dung Tuyết đã không chết."
"Đúng là có khả năng. Nhưng mà, giờ hắn lại là người của phủ Vương gia, còn là trưởng hộ vệ. Ta nghĩ, hắn rốt cuộc là sau khi Ngự Kiếm thư sơn trang bị hủy mới nịnh nọt đầu phục Công Tôn Sở, hay là, chuyện của Ngự Kiếm sơn trang vốn có liên quan đến hắn, hắn là nội tặc." Mộ Dung Vũ nói đến chua sót. "Các ngươi biết không, trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài, rất giống cái người bán kiếm mà Thôi Hiến nói tới. Không nghĩ ra, người cha ta vẫn tín nhiệm cư nhiên là một tên phản đồ!"
"Trời của ta, tại sao có thể như vậy." Lâm Tư Sở cảm khái không thôi. "Hắn thế mà lại ẩn núp ở nhà các ngươi nhiều năm như vậy. Thật sự là lòng người khó dò mà."
"Ta đã không còn biết người nào là có thể tin tưởng, người nào là không thể tin nữa rồi. Vì ích kỷ của bản thân, cho dù là người lúc trước có ân với mình, đều có thể bán đứng. Những người này, sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Mộ Dung Vũ bi ai nhìn Mạc Tử Ngôn. "Tử Ngôn, ta có thể tin tưởng nàng sao? Nàng có thể thương tổn ta hay không?"
Mạc Tử Ngôn dõi theo ánh mắt hắn, từ bên trong đó thấy được khổ sở, bất an, còn có mất mát cùng chờ mong. Nàng xuyên thấu qua ánh mắt này thấy được Mộ Dung Tuyết.
Không có khả năng, không có khả năng, ngươi, ngươi đang gạt ta, ngươi nhất định là gạt ta......
Mạc Tử Ngôn, đừng, cầu ngươi, đừng mà...
Ngươi, ngươi vì.. trả thù mới tiếp cận của ta sao... A... A... Ư... Đừng.. Tử Ngôn.. Ngươi... A... Hỗn đản...
Ngươi vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy, vì sao tổn thương ta! Ngươi rốt cuộc... có từng thích ta không... Rốt cuộc có... Có yêu.. Ta... hay không... A... Hu hu... Đau quá... Ta đau quá...
Vì sao....... Ngay cả một chút ôn nhu cũng không chịu cho ta......
............
Lúc đó Mộ Dung Tuyết đơn thuần vô hại, sạch sẽ như chính cái tên của nàng, đơn giản trong suốt thấu triệt.
Ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng đau xót của nàng cũng gắt gao nhìn chằm chằm mình như vậy, run run cầu xin một đáp án. Nhưng mà mình cho nàng cũng chỉ là tổn thương.
Bất giác, nàng lắc lắc đầu, thì thào nói: "Sẽ không, ta sẽ không thương tổn ngươi nữa."
Mộ Dung Vũ từ trong mắt nàng nắm bắt được một chút thâm tình, kích động không thôi, cảm động cầm tay nàng.
"Tử Ngôn...... Cám ơn nàng......"
"Mộ Dung Vũ!"
"Vũ Nhi."
Tiếng của Lâm Tư Sở cùng Tả Chấn Thiên đồng thời vang lên, còn trầm mặc, là Mộ Dung Tuyết. Nàng đứng bên cạnh Tả Chấn Thiên, nhìn Mộ Dung Vũ vội vàng thu tay lại, nhìn tay Mạc Tử Ngôn vừa mới bị nắm chặt, như là vừa mới nuốt phải một ngụm hoàng liên, thiệt quá khổ(đắng - chắc là chơi chữ).
"Thúc thúc, muội muội." Mộ Dung Vũ quẫn bách đứng lên, trên mặt nóng như bị sốt, vừa rồi không thể kiềm chế mà nắm tay Mạc Tử Ngôn, nhất định bọn họ đều thấy. Nhưng, hình như Tử Ngôn không có kháng cự mình, đây không phải là nói, nàng đang chậm rãi nhận mình?
"Ha ha ha, sao hả, ngượng ngùng? Vừa rồi ta đều đã thấy hết." Tả Chấn Thiên vuốt chòm râu ánh mắt đều híp lại. Xem ra, tình hai cảm người này phát triển không tồi. Đều đã nắm tay, viễn cảnh thúc thúc hắn được uống trà cháu dâu kính, là có hi vọng.
Mạc Tử Ngôn cũng không nghĩ rằng Mộ Dung Vũ sẽ nắm tay mình, còn cố tình bị Mộ Dung Tuyết nhìn thấy nữa. Nàng mờ mịt nhìn Mộ Dung Tuyết, chân tay luống cuống.
"Thúc thúc, thúc cũng đừng giễu cợt chất nhi nữa." Mộ Dung Vũ nhức đầu, nhìn trộm Mạc Tử Ngôn, lại phát hiện ánh mắt của nàng thẳng tắp nhìn Mộ Dung Tuyết.
"Rồi rồi, không náo loạn, không nháo, tới tìm ngươi, là có chính sự. Tuyết Nhi muốn về Quỷ Quái Môn."
Mạc Tử Ngôn hoảng hốt đứng bật dậy, bối rối nói: "Ngươi muốn đi?"
"Đúng." Mộ Dung Tuyết không thể bỏ qua ánh mắt ai oán của nàng. "Ta chỉ là về thăm ca ca cùng thúc thúc, tất nhiên là phải quay lại."
Không biết sao, Mộ Dung Vũ bỗng nhiên cảm thấy Mạc Tử Ngôn với muội muội nhà hình như là có chuyện gì mà mình không biết. Là chuyện mà hắn không thể xen vào giữa được.
Mạc Tử Ngôn đối với Mộ Dung Tuyết rất khác, thái độ khác, ánh mắt cũng rất không bình thường. Ngực bắt đầu phiếm toan (chua),Mộ Dung Vũ lắc lắc đầu.
Mình thật sự là buồn cười, sao lại ghen với muội muội, các nàng rõ ràng đều là nữ tử.
"Sư tỷ." Lâm Tư Sở đau lòng giữ chặt tay Mạc Tử Ngôn, đối địch nhìn Mộ Dung Tuyết.
"Làm sao vậy?" Tả Chấn Thiên cảm thấy không khí này có chút kỳ quái, nói tiếp: "Tuyết Nhi lo lắng sư phụ nàng, ta bảo nàng ở lại vài ngày cũng không chịu. Cũng chỉ phải tùy nàng đi. Vũ Nhi, trò chuyện với muội muội ngươi nhiều chút, lần sau gặp lại, cũng không biết là lúc nào. Ta còn có một số việc, đi trước đây."
"Dạ, ta biết rồi." Mộ Dung Vũ gật gật đầu, nhìn Tả Chấn Thiên đi xa, quay lại, Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết vẫn đứng yên lặng như cũ.
"Tử Ngôn, muội muội, hai người, muốn ngồi xuống hảo hảo tâm sự không?"
"Ca ca, ta có chút chuyện muốn ở riêng với nàng." Mộ Dung Tuyết nói xong tiến lên kéo tay Mạc Tử Ngôn, thì bị Lâm Tư Sở ngăn cản.
"Ngươi làm gì?"
"Tránh ra." Mộ Dung Tuyết lãnh đạm nói với Lâm Tư Sở. Mộ Dung Vũ vội vàng đi lên hoà giải. "Tư Sở cô nương, để cho Tuyết Nhi nói vài câu cùng sư tỷ cô thì có sao đâu? Nàng sẽ không ăn sư tỷ ngươi."
"Ăn?" Lâm Tư Sở bị chọc đến chỗ đau. "Sợ là đã sớm ăn đến xương cũng không còn!"
Nàng hung hăng phóng một cái liếc mắt cho Mộ Dung Vũ, quay đầu bước đi.
Mộ Dung Vũ không biết mình đã làm gì trêu chọc nàng, vội vàng đuổi theo: "Ai, Tư Sở cô nương......"
Sân viện chỉ còn lại hai người các nàng. Mộ Dung Tuyết buông Mạc Tử Ngôn ra, không nghĩ rằng Mạc Tử Ngôn trở tay nắm lại tay nàng.
Đầu ngón tay là lạnh lẽo.
Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên cảm thấy khá khó thở.
"Ta......."
"Ngươi......"
Hai người đều mở miệng, rồi lại cùng im bặt. Tay Mạc Tử Ngôn nắm chặt hơn vài phần, lại bị Mộ Dung Tuyết giãy ra.
"Mạc Tử Ngôn, đừng tổn thương ca ca ta. Nếu ngươi thật sự thích hắn, thì đừng hại hắn nữa."
"Ta chưa bao giờ nói qua câu nói kia." Mạc Tử Ngôn siết chặt góc áo. "Rõ ràng là chính ngươi áp đặt cho ta."
"Áp đặt cho ngươi?" Mộ Dung Tuyết mờ mịt nhìn nàng.
Mạc Tử Ngôn giang hai tay ra ôm chặt lấy nàng, giờ phút này nàng là khiếp nhược, nếu Mộ Dung Tuyết có một chút phản kháng, nàng sẽ không còn dũng khí kiên trì.
Cũng may Mộ Dung Tuyết không hề động, lẳng lặng đứng đó để nàng ôm. Ngửi được hương thanh trúc trên người nàng, đồng thời, Mộ Dung Tuyết cũng nghe thấy tim mình đập như nổi trống.
"Có thể, không đi được không. Ta biết ta thiếu ngươi rất nhiều rất nhiều, hãy để ta bồi thường cho ngươi, để ta bù lại những thương tổn đối với ngươi. Ta không muốn cứ tiếp tục như vậy, là ta sai rồi......."
Mộ Dung Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Mạc Tử Ngôn sẽ dùng tư thái hèn mọn như thế đến đối mặt với mình. Nàng có một chút mềm lòng, vươn tay muốn ôm nàng lại. Giơ lên một nửa lại cứng đờ.
Nàng nhớ tới Mộ Dung Đường, nhớ tới Triệu Uyển Như, nhớ tới lúc nàng ta trộm Kim Long bảo kiếm hãm hại cha, nhớ tới nàng ta chặt mất một tay của cha.
Lúc trước đã quyết tuyệt với nàng như vậy, nay lại dùng khẩu khí cầu xin này mong giữ lại, ai biết có phải nàng ta lại gài bẫy mình hay không?
Mộ Dung Tuyết đột nhiên đẩy Mạc Tử Ngôn ra. Nàng không biết mình nên làm sao bây giờ, không biết phải bảo nàng ta làm gì bây giờ, nàng còn có thể tin tưởng Mạc Tử Ngôn sao? Các nàng còn có thể cùng một chỗ sao? Nếu tha thứ nàng ta, như vậy sẽ làm cha nương thất vọng, ca ca cũng sẽ khổ sở, căn bản không có người nào được vui vẻ!
"Chúng ta, không thể lấy lại những gì đã mất. Mạc Tử Ngôn, ta không muốn bị thương thêm nữa, cho nên, ta không muốn yêu ngươi nữa."
Mạc Tử Ngôn nghe thấy tiếng cõi lòng mình vỡ tan nát. Thật sự đã không thể vãn hồi rồi sao, nàng chung quy là cự tuyệt mình......
"Muội muội, Tử Ngôn......" Mộ Dung Vũ đứng cứng ngắc, nhìn muội muội hắn đang ái muội với người hắn thích.
Tất cả này là sự thật? Mạc Tử Ngôn thích là muội muội mình, cho nên tâm nàng đã không thể chứa thêm mình.
Sắc mặt ba người đều tái nhợt, chịu không nổi không khí áp lực này. Mộ Dung Tuyết xoay người chạy mất.
"Nàng, nàng nói, người nàng vẫn thích, chính là muội muội ta?" Mộ Dung Vũ hy vọng Mạc Tử Ngôn có thể cho hắn đáp án. Đây thật sự là quá mức hoang đường. Các nàng rõ ràng đều là nữ tử, sao lại có thể có tình yêu?
"Phải." Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng trả lời, trên mặt là nụ cười thoải mái. "Ta yêu, chỉ có một mình nàng. Là ta tổn thương nàng, nàng mới có thể hận ta. Mộ Dung Vũ, thật ra, ta là nữ nhi của Hồng Y. Từng ở Ngự Kiếm sơn trang, Lạc Hành Vân nói muốn cưới Mộ Dung Tuyết, chính là ta, ta là công cụ Hồng Y dùng để báo thù, nàng đoạt ta từ trong tay người khác rồi nuôi dưỡng đến tám năm, khiến ta coi nàng là nương của mình, muốn ta mang theo hận của nàng tìm đến Mộ Dung Đường báo thù. Ta tổn thương Mộ Dung Tuyết cũng thương tổn cha ngươi. Ngươi đã biết hết rồi, tiếp theo muốn thế nào?"
"Lạc Hành Vân...... nữ nhi của Hồng Y......." Mộ Dung Vũ cảm thấy ông trời như là cố ý, những chuyện làm cho hắn khổ sở làm cho hắn nhục nhã, toàn bộ đều ập đến hắn chỉ trong vài ngày.
Hắn suy sụp lui về phía sau tựa vào cột đá trong lương đình, vô lực hỏi: "Nói cho ta biết, Hồng Y rốt cuộc là ai?"
Giọng Mạc Tử Ngôn bình thản, như là đang kể chuyện xưa của người khác, đem hết tất cả mọi chuyện từ lúc nàng gặp Mộ Dung Tuyết, đến lúc lợi dụng cùng lừa gạt, còn có uy hiếp Mộ Dung Đường chặt một bàn tay, tiếp theo là chuyện Triệu Uyển Như bị Hồng Y giết, Mộ Dung Tuyết nhảy xuống sơn cốc, nàng với tâm tình đi đền tội đến Mộ Dung gia, rồi đến khi ở Hồ Điệp cốc chứng kiến hết thảy, cùng chuyện bị Hồng Y làm bị thương tích, toàn bộ nói cho Mộ Dung Vũ.
"Huynh xem, ta là một nữ nhân ác độc, làm nhiều chuyện xấu, mới có thể bị trừng phạt. Ta thương tổn Mộ Dung Tuyết, mới bị báo ứng thế này. Người mẫu thân mà ta luôn tưởng niệm kỳ thật chẳng có quan hệ gì với ta, ta chỉ là công cụ trả thù của nàng." Mạc Tử Ngôn cười khẽ. "Ta vì một kẻ chẳng hề liên quan, tổn thương người vô tội nhất......."
Mộ Dung Vũ đột nhiên tiến lên kéo vạt áo Mạc Tử Ngôn, tim đau sắp nứt ra rồi.
"Mạc Tử Ngôn, nàng sao lại là nữ nhân ngoan độc như thế? Uổng ta một tấm chân tình, thì ra là yêu lầm người rồi!" Hắn giơ nắm đấm tên, nhìn chằm chằm ánh mắt chứa đựng bi thương của Mạc Tử Ngôn, lại chậm chạp không hạ thủ được.
Mạc Tử Ngôn là thương tổn người nhà mình, nhưng mà, nàng làm sao không phải là một kẻ bị hại đây......
- ------
Editor có lời muốn nói: Tiểu Tuyết này, sao để ghệ mình ở lại chạy mất tiêu vậy~~
À~ trong hai phụ nam là Lữ Cẩm Hoài và Mộ Dung Vũ, các bạn thích ai hơn?~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.