Mộ Dung Tuyết siết chặt nắm tay vẫn không nhúc nhích, tất cả lực chú ý đều đặt trên môi nàng. Mà Mạc Tử Ngôn như bị hóa đá, vẫn rũ mắt.
Không đợi được đáp án mong muốn, dũng khí khó khăn lắm mới tụ được dần tán hết, từ hy vọng biến thành thất vọng.
Mạc Tử Ngôn là đang do dự sao?
Sự lo lắng bị nỗi thất vọng nặng nề đè áp thêm một tầng, cứ ở trong này, dường như không còn ý nghĩa. Cần gì hỏi nữa, chẳng qua là tự rước lấy nhục.
"Tiểu Tuyết thích ta sao?"
Tim đập trật một nhịp. Tầm mắt có chút hoảng hốt. Nghe được xưng hô như thế, lại như đã qua mấy đời.
Mộ Dung Tuyết thoáng nhớ lại, đêm đó khi mình tàn nhẫn xé rách thân thể nàng, cánh môi tái nhợt kia khẽ mấp máy cũng là tên này. Mà nó từng chỉ thuộc về riêng một người, người nọ có nụ cười tươi như ánh mặt trời, luôn trong những lúc bất ngờ nhảy ra ôm chặt mình, ôn nhu hỏi một câu, Tiểu Tuyết thích ta sao?
Luôn đòi đáp án từ mình, nhưng lại chưa bao giờ chờ cho mình trả lời. Cuối cùng để chấm dứt, đó là vĩnh viễn biến mất.
Mạc Tử Ngôn, không phải Lạc Hành Vân. Nhưng hai người rõ ràng là một. Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên bắt đầu nghi hoặc, nàng rốt cuộc là yêu Lạc Hành Vân, hay là yêu Mạc Tử Ngôn, nàng rốt cuộc là hận Lạc Hành Vân, hay là hận Mạc Tử Ngôn?
Trong ánh mắt Mạc Tử Ngôn có khổ sở cùng đau xót, đã muốn trả giá tất cả, vẫn không thể làm nàng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-tuyet/1756196/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.