Mạc Tử Ngôn cầm tay áo của nàng rồi ngủ thiếp đi. Trên cánh môi sưng đỏ có vết thương còn lấm tấm tơ máu, là bị Mộ Dung Tuyết cắn rách.
Trong phòng an tĩnh lại, nhưng sự lặng im này làm Mộ Dung Tuyết cực kỳ bất an. Nàng biết Mạc Tử Ngôn thật sự mệt mỏi, nhưng lại lo sợ nàng ấy cứ ngủ như vậy sẽ thành ngủ thiên thu.
Nàng ôm Mạc Tử Ngôn vào trong lòng, rướn người lên khẽ hôn đôi môi rách nứt của nàng, vén những lọn tóc rối tung trước ngực của nàng ra phía sau, lộ ra dung nhan tinh xảo lại đầy mệt mỏi của nàng.
Vươn ngón tay, khẽ vuốt hàng mi của nàng, rồi đến mí mắt, mũi, môi, cằm, xương quai xanh. Trước đó không lâu, nàng cũng từng làm như vậy, tâm tình lúc ấy là trong ngượng ngùng có chút ngọt ngào, tâm tình hiện tại là chua sót pha lẫn khổ sở.
Nhớ tới cha bị nàng chặt một bàn tay, nhớ tới nương đầy người máu tươi chết trong lòng nàng, cùng với ca ca bị mê tâm hồn mà yêu nàng. Đúng, là mê tâm hồn, nhưng bị mê hoặc đâu chỉ riêng mình Mộ Dung Vũ?
Yêu nàng là một việc sai, muốn quên, lại không thể thoát khỏi thế giới của Mạc Tử Ngôn. Không thương, nhưng có hận, cho nên còn có thể nhớ nàng, có thể là ba năm mười năm, có thể là cả đời.
Ba chữ 'Mạc Tử Ngôn' này đã khắc sâu trong lòng, vô luận là đau đớn hay ngọt ngào, vẫn mãi tồn tại.
Mộ Dung Tuyết không thể tha thứ chuyện tàn nhẫn nàng gây ra cho mình, lừa gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-tuyet/1756194/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.