Cằm bị ai đó bóp chặt, Mộ Dung Tuyết từ mê man dần tỉnh lại, mơ mơ màng màng chống lại cặp con ngươi sâu không thấy đáy kia. "Đến Ngự Kiếm sơn trang rồi, ngươi tự mình đi xem đi." Mạc Tử Ngôn lãnh đạm nói, nới lỏng lực đạo trên tay. Mộ Dung Tuyết nhìn theo tay nàng, khi thấy đại môn Ngự Kiếm sơn trang, trái tim hung hăng co rút. Nước mắt chua xót đảo quanh hốc mắt, tầm mắt lập tức mơ hồ. Nàng cố gắng mở to hai mắt muốn thấy rõ ràng hết thảy trước mặt, thẳng đến khi ánh mắt toan đau, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra, nện xuống mảnh đất cháy đen. Cột đá hùng vĩ cao lớn khi xưa bị dính loang lổ vết máu cùng than bụi đen thui. Tấm biển Ngự Kiếm sơn trang chỉ còn lại một nửa, lung lay như sắp đổ giữa không trung, tựa hồ chỉ cần một cơn gió hơi lớn thổi qua cũng có thể làm nó rơi xuống. Đường vào sơn trang, là la liệt các thi thể, đều bị cháy sạch không nhận ra mặt mũi. Nhưng nhìn vào những y phục bị tàn phá kia, có thể nhận ra là hộ vệ của Ngự Kiếm sơn trang. Bụi hai cây hai bên đường không còn chút sức sống, hoa cỏ phần bị giẫm nát phần bị hỏa thiêu không còn nhìn ra hình dáng, nằm hấp hối trong vũng bùn đầy máu. Chuôi kiếm gãy cùng ám khí vứt trên mặt đất, trên thân kiếm còn có thể nhìn ra rất nhiều vết cắt thật sâu. Có thể thấy trước khi chết, họ đã ngoan cường phản kháng, nhưng vẫn không lại thế tấn công của kẻ địch, vì bảo hộ Ngự Kiếm sơn trang mà vĩnh viễn ngủ say tại nơi này. Không ai có thể phân biệt họ, vì ngay cả đặc điểm để phân biệt đều bị đốt sạch hết. Mộ Dung Tuyết nắm chặt vạt áo Mạc Tử Ngôn, thân mình suy nhược không ngừng run rẩy. Mạc Tử Ngôn cau mày. "Còn muốn xem sao?" Mộ Dung Tuyết gật đầu, khắc chế thanh âm nghẹn ngào: "Ta, ta muốn đến nhìn nơi ở của cha và nương, còn muốn đến Chú Kiếm phòng nhìn xem...." Mạc Tử Ngôn không nói lời nào, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước. Càng đi, lại càng có thể cảm nhận được không khí tiêu điều cùng đổ nát ở nơi đây. Rất nhiều thi thể, mũi tên, tàn kiếm, gạch đá vỡ vụn, thùng cùng khung tranh, Ngự Kiếm sơn trang bị cướp sạch không còn gì. Sau một phen đại hỏa thiêu rụi, vùi lấp tất cả những người từng sống ở đây. Nếu bọn họ không bị thiêu sống, cũng là một khối thi thể lạnh như băng nằm ở nơi này, đã muốn tản ra hơi thở mục nát. Trái tim như bị hàng ngàn nhát dao cứa vào, mỗi một bước đều làm cho nàng hô hấp dồn dập. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình đến rốt cuộc là cái nơi nào, Ngự Kiếm sơn trang ở trong ấn tượng của nàng, cho tới bây giờ cũng sẽ không là cái dạng này! Ngay cả những cơ quan kiên cố của chú kiếm phòng đều bị hủy diệt. Trong mật thất, bảo kiếm đều bị lấy đi. Những chú kiếm sư người thì ngã vào thạch mương, người thì ngã vào chậu than, có người lại ngã trên bàn đá. Trên người họ chằn chịt vết thương, mỗi người đều không thể nhận ra nữa. Đây là nơi tập trung tâm huyết của Ngự Kiếm sơn trang, là nơi tập trung những niềm tự hào của cha, cũng đã không còn tồn tại nữa. "Nương.... Nương.... Nương đang ở nơi nào...." Đôi môi tái nhợt tuyệt vọng la lên, thanh âm suy yếu lại mơ hồ. Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng nặng. Nàng dựa vào Mạc Tử Ngôn lên tiếng khóc lớn, nội tâm thật thống khổ cùng bi ai không chỗ phát tiết. Nàng không tìm thấy nương, cũng không tìm thấy Lạc Hành Vân. Nàng không biết mình nên làm cái gì bây giờ, không biết nếu thật là mất đi bọn họ thì nên làm cái gì bây giờ! "Tốt lắm, xem cũng xem xong rồi, chúng ta cần phải trở về." "Không, ta không muốn đi." Mộ Dung Tuyết giãy dụa. "Ta muốn ở lại chỗ này, ta muốn chờ cha cùng ca ca trở về. Nhìn không thấy ta, bọn họ sẽ càng thêm khổ sở. Ta muốn ở lại...." "Ở lại? Ngươi là muốn ở trong này bệnh chết hay đói chết? Mộ Dung Tuyết, ta đã đáp ứng ngươi cho ngươi trở về nhìn xem, cũng nói cho ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước." Mạc Tử Ngôn không để ý nàng giãy dụa, cố ý ôm nàng rời đi. Mộ Dung Tuyết không chịu rời đi, trong mắt tràn đầy nước mắt. "Ta cầu ngươi, để ta ở lại. Ngươi buông ta ra....." Mạc Tử Ngôn giận dữ, ngón tay điểm huyệt nàng, để nàng ngất xỉu, nhanh chóng xuyên qua nơi bị tàn phá này rời đi. - -- "Nàng vẫn không chịu ăn gì sao?" Lâm Tư Sở gật gật đầu, tâm tình phức tạp thở dài: "Ân, cả một ngày rồi, từ lúc ngươi mang nàng về, nàng đã bắt đầu không ăn không uống, chỉ có khóc. Ta đã sớm nói, không nên cho nàng đến đó. Hiện tại, sợ là ngay cả ý muốn sống cũng không còn." Mạc Tử Ngôn nheo nheo mắt, bước vào trong phòng. Mộ Dung Tuyết trợn tròn mắt nằm ở trên giường, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi khô khốc rỉ ra tơ máu. "Như thế nào, chống lại ta bằng cách này sao?" Mộ Dung Tuyết cũng không nhìn nàng, chỉ khàn khàn nói: "Để ta quay về, để ta về Ngự Kiếm sơn trang....." Mạc Tử Ngôn sợ nàng lại giãy dụa dẫn đến rách miệng vết thương, liền thừa dịp nàng hôn mê cho nàng uống nhuyễn cân tán. Đừng nói đi ra ngoài, ngay cả nâng khoát cánh tay nàng đều phải dùng hết sức. Hiện tại nàng chính là chim hoàng yến bị xiềng chân nhốt trong lồng, ngay cả vỗ cánh đều thành hy vọng xa vời. "Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi sao?" Mạc Tử Ngôn ngồi vào bên cạnh bàn, rót cho mình một ly trà. "Nếu là ta cứu ngươi, mạng của ngươi tự nhiên do ta xử trí. Ngươi cho là, ta chỉ do hảo tâm mới cứu ngươi sao?" "Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi muốn ta như thế nào. Mạng của ta đối với ngươi mà nói có chỗ lợi gì sao?" "Sau này ngươi tự nhiên sẽ biết. Hiện tại, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm đó." "Mạc Tử Ngôn, ngươi thả ta trở về được không? Chờ ta nhìn thấy cha, ta nói hắn cho ngươi ngân lượng... Ngươi thả ta đi được không..." "Hừ, Ngự Kiếm sơn trang bây giờ còn có bao nhiêu ngân lượng có thể lấy ra nữa?" Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng hớp một ngụm trà xanh, mắt lạnh nhìn người đang cầu xin kia. "Bạc trong tay Mộ Dung Đường, ta không hiếm lạ. Ta khuyên ngươi, vẫn là hảo hảo ăn cơm, đừng làm khổ chính mình." Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. "Tại sao, tại sao không chịu thả ta đi. Ngươi rõ ràng đã cứu ta, ngươi không phải người tốt sao... Tại sao lại giam lỏng ta ở trong này..." "Ha ha, Mộ Dung Tuyết, ta cho tới bây giờ chưa từng nói ta là người tốt, hết thảy đều là ngươi nhất sương tình nguyện mà thôi." Mộ Dung Tuyết mất hết can đảm, vẫn chưa nghĩ đến vì sao người này biết tên mình. Ở Ngự Kiếm sơn trang nhìn thấy hết thảy đều làm cho nàng kinh sợ không thôi, không thể nào quên. Nàng làm sao có thể nằm ở đây rồi cho rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nếu cha trở về thấy Ngự Kiếm sơn trang bị hủy, mình và nương lại không biết ở nơi nào, nhất định sẽ cực kỳ đau khổ. Vô luận như thế nào, cũng phải gặp cha cho bằng được.... Cảm nhận được dưới cổ có một bàn tay ấm áp, Mạc Tử Ngôn nâng người nàng lên, đem nước trà đưa qua, đặt ở bên môi khô nứt của nàng. "Uống chút nước đi." Cái chén nghiêng, làm ướt đôi môi khô của Mộ Dung Tuyết, theo khóe miệng của nàng chảy xuống, chảy cả vào cổ áo. Mộ Dung Tuyết quật cường cắn răng, không chịu uống một giọt nước nào. Sự nhẫn nại cuối cùng của Mạc Tử Ngôn cũng bị mất sạch. Nàng mạnh mẽ rút tay về, Mộ Dung Tuyết té ngã trên giường, chấn động miệng vết thương, đau đến nhíu mày. "Không chịu uống? Tốt lắm tốt lắm, ta sẽ chống mắt xem, ngươi có thể chịu tới khi nào." Mạc Tử Ngôn giương khóe miệng, lạnh lùng cười, đưa tay thả cái chén lại trên bàn. "Ta muốn biết, ý nghĩ muốn chết của ngươi mãnh liệt như thế nào." Nàng không hề để ý tới Mộ Dung Tuyết, nhàn ngã ngồi đó phẩm trà, như là xem diễn nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết muốn động mà không thể động trên giường. Một khắc, hai khắc, ba khắc.... Mộ Dung Tuyết không biết vì sao nàng cứ nhìn mình mãi, nhưng là hai canh giờ sau, thân thể phản ứng làm nàng hiểu được Mạc Tử Ngôn rốt cuộc đang đợi cái gì. Giống với lần trước, một trận âm lãnh từ tim tràn ra. Tiếp theo toàn thân ngứa ngáy không chịu được, miệng khô lưỡi khô, khó thở, ngực như bị tảng đá đè nặng không thở nổi, khó có thể nói rõ cảm giác làm cho nàng khó chịu cơ hồ muốn phát cuồng. Tứ chi co rút, run rẩy, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống. Cảm giác lúc nóng lúc lạnh lu mờ cả đau đớn ở vết thương. Nàng muốn dùng tay gãi, lại không biết nên gãi làm sao để mình dễ chịu hơn một ít. Thân mình đơn bạc ở trên giường vặn vẹo. Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ trong miệng, đệm giường dưới thân bị nàng nắm đến hỗn độn, nhưng sự thống khổ kia vẫn không thuyên giảm chút nào! Mạc Tử Ngôn nhướng mày, trong mắt mang theo cười. "Mộ Dung Tuyết, tư vị này dễ chịu sao?" "Ngươi.... Ngươi.... A..." Mộ Dung Tuyết nói không thể nói lên một câu đầy đủ. Hô hấp của nàng dồn dập, bất lực lắc đầu, lỗ tai ông ông, thật là khó chịu. Yết hầu khô khốc không thể nuốt xuống. Toàn thân giống như có ngàn vạn con sâu bò qua lại. Nàng không biết chính mình bị làm sao vậy, nàng thật là khó chịu, nhưng là không chỗ phát tiết. Tầm mắt lại một lần nữa bị nước mắt làm cho mơ hồ, nàng nhìn bóng người ngồi ở bên cạnh bàn kia, trước mắt lại xuất hiện bộ dáng của Lạc Hành Vân, bộ dáng hắn mỉm cười, bộ dáng hắn tức giận, bộ dáng hắn lãnh đạm, bộ dáng hắn vui vẻ.... Hành Vân, Hành Vân, ta thật là khó chịu, thật là khó chịu... Ngươi ở nơi nào.... Cứu ta... Cứu ta với... Vì sao khi ta cần ngươi nhất, ngươi lại không ở cạnh ta... Hành Vân... Tiểu Tuyết thật là khó chịu... Ngực dồn dập phập phồng, nàng vươn bàn tay trắng nõn đè tim lại, vì sao nơi này lại đau đến vậy, vì sao lại muốn nàng chịu những dày vò này... Một bàn tay cầm tay nàng, đem nó tránh ra chỗ ngực. Mạc Tử Ngôn quỳ gối bên giường, mang theo ý cười ý vị thâm trường (sâu xa) nhìn Mộ Dung Tuyết. "Ngươi bây giờ còn muốn chết sao Mộ Dung Tuyết? Mũi tên bắn trúng ngươi có tâm độc, thật ra, giải dược, ta có." "Đừng... Ô... A... A..." "Đừng lo lắng, tuy rằng ta không phải hạng người tốt gì, nhưng cũng không muốn hại tính mệnh của ngươi. Đừng quên, đây đều là ngươi tự tìm. Mộ Dung Tuyết, hiện tại, ngươi nói cho ta biết, ngươi còn muốn đi sao?" "Ngô.... Ngươi đi..." Mộ Dung Tuyết nức nở nói không ra lời, nàng không chịu được nỗi thống khổ này, lại càng không muốn cầu xin nàng ta tha thứ. Mạc Tử Ngôn vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, lau những giọt lệ chua sót không ngừng cuồn cuộn chảy ra. "Có phải cảm thấy toàn thân như là có sâu cắn phá hay không? Có phải cảm thấy rất khó chịu lại không biết làm sao khó chịu hay không? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết một tiếng, ngươi sẽ hảo hảo ăn cơm, không nháo đòi trở về, ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta liền cho ngươi giải dược." "Không... Ngươi tránh ra... Ngô... Tránh ra...... Ta không cần ngươi thương hại......" "Ngươi thật sự muốn ta đi? Ngươi đã không cần ta hỗ trợ, vậy, ta đi nha." Mạc Tử Ngôn mang theo ý cười tàn khốc đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi thong thả ra khỏi phòng. Mộ Dung Tuyết nhắm chặt mắt, thân mình không ngừng run rẩy. Cảm giác khó nhịn này giằng co hết một nén nhang, mới thoáng có chút dịu đi. Giờ phút này, người nàng đã đầy mồ hôi, tứ chi bủn rủn, mí mắt muốn mở ra cũng cảm thấy khó khăn. "Ha ha, không nghĩ tới ngươi lại có thể nhẫn lâu như vậy. Xem ra ta phải nhìn lại ngươi rồi. Ngươi thật sự không tính cúi đầu trước ta sao?" Mạc Tử Ngôn bưng thức ăn tiến vào, đặt ở trên bàn, cúi đầu như là lầm bầm lầu bầu: "Mệt sao? Vẫn nên ngoan ngoãn nghe ta, hảo hảo ăn vài thứ đi. Làm gì làm, không nên tự làm khổ mình." Gặp Mộ Dung Tuyết không nói lời nào, nàng cũng không giận, cầm đũa ngọc gắp một ít rau bỏ vào chén cơm. "Không ăn cơm, sẽ không có khí lực." "Để ta đi...." "Không có khả năng." "Ta đây sẽ không ăn." "Đây là tội gì a? Mộ Dung Tuyết, ngươi làm như vậy tra tấn chỉ là chính ngươi mà thôi." Mạc Tử Ngôn vuốt cằm, nghiền ngẫm nhìn Mộ Dung Tuyết. "Ngươi cho là, tất cả đã qua hay sao? Không ăn giải dược, thống khổ chỉ biết một lần so với một lần càng mãnh liệt. Lúc này chính là vừa mới bắt đầu mà thôi, ngươi rốt cuộc sẽ không nhịn được nữa đâu." Quả nhiên, chỉ một lát sau, thống khổ mới dịu đi lại càn quét tới. Nàng không còn nhìn rõ trước mắt. Thân mình như bị xé rách. Trên mặt ướt sũng đã phân không rõ là mồ hôi hay là nước mắt. Cánh môi khô nứt bị cắn nát, huyết nhục mơ hồ. "Cầu ta, ta liền giúp ngươi." "Cầu ta, ta liền giúp ngươi." "Đây là tội gì, chỉ tra tấn chính ngươi mà thôi." "Chỉ cần ăn giải dược, sẽ không khó chịu nữa...." "Còn sống thì tốt rồi, có gì nhất định làm như vậy đâu." Thanh âm mê hoặc quanh quẩn bên tai nàng. Như có bàn tay xoa mặt nàng, mùi thơm ngát thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, dụ dỗ nàng mở miệng! Hai mắt dần dần mất đi tiêu cự, trong óc loạn thành một đoàn, ánh mắt Mộ Dung Tuyết mê ly, lỗ tai nghe được một thanh âm quen thuộc mà xa lạ: "Cầu... Cầu ngươi..." Đó là từ chính miệng của mình vọng lại...... "Cái gì?" Ý cười ở khóe miệng Mạc Tử Ngôn càng sâu. Nàng cúi đầu: "Lặp lại lần nữa, nói rõ ràng, ngươi mới vừa nói cái gì?" "Cầu ngươi... Cầu ngươi..." Mạc Tử Ngôn chống đỡ đầu, cố ý làm bộ như không hiểu. "Cầu ta làm cái gì nha?" "Cho ta giải dược... Cầu ngươi cho ta giải dược..." Nước mắt mãnh liệt rơi, tôn nghiêm của nàng đều bị nữ nhân này dẫm dưới chân, còn muốn hung hăng nghiền nát! "Sớm biết như vậy, không phải tốt hơn sao. Tiểu Tuyết nên nghe lời một chút." Mùi hương thoang thoảng đã đi xa, lát sau lại trở về, thân mình bị nàng nâng dậy. "Há mồm." Mạc Tử Ngôn gắp chút thức ăn bỏ vào miệng nàng. "Ăn trước vài thứ, ta sẽ uy ngươi giải dược." Mộ Dung Tuyết rất nhanh cúi đầu, khó chịu nói: "Ta.. Ta ăn không vô..." "Không ăn, không muốn uống giải dược sao?" Nàng buộc mình phải nuốt xuống, gian nan nuốt, vài lần đều khó chịu, muốn nhổ ra, vẫn là cố nén nuốt lại, bắt buộc chính mình ăn đi. Không muốn lại khó chịu, liền nghe lời của nàng ta đi thôi... Người ngồi ở trước mặt mình, uy mình ăn, rốt cuộc là loại người như thế nào? Ánh mắt kia như có thể nhìn thấu hết thảy, sớm nắm chắc mười phần có thể để mình nhận mệnh khuất phục, nghe theo lời nàng. Mộ Dung Tuyết cảm thấy khuất nhục khôn cùng, nhưng, không có lựa chọn nào khác. Nàng rất cố gắng, cũng không thể lay động quyết định của nàng ta. Lần đầu tiên trong đời, nàng phát hiện mình ngu xuẩn như thế này. Thật sự buồn cười, thân là nữ nhi của trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, lại có thể yếu đuối vô năng đến thế......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]