Chương trước
Chương sau
 Ánh nắng gay gắt của ban ngày đã dần dần hạ xuống.Bóng dáng hai người thong thả bước trên con đường.

    - Nương nương, hôm nay người đã gặp được Hoàng Thượng

    Nô tì bên cạnh Lăng Lam Hoa nhanh nhảu nói với chủ tử, rõ ràng không thể dấu nổi vui sướng. Nhưng Lăng Lam Hoa lại chả hề để tâm chuyện đó

    -Gặp thì đã sao, ta vốn quen với cuộc sống này rồi.

    Bích Hiên biết chủ nhân chỉ thích một cuộc sống yên bình. Ánh mắt của Lăng Lam Hoa lúc này như đang rơi vào những chú chim nhỏ tự do bay giữa bầu trời này

    - Bích Hiên muội nhìn xem , nhìn chúng bay lượn thật thích biết bao.

    - Đúng vậy

    Lăng Lam Hoa lại tiếp tục nói:" Tý qua viện Thanh Mai , muội nhớ đưa cho nô tì bên đó nhé ."

    - Vâng!

꧁~~~~~~꧂

    Lúc này đã là tầm chạng vạng , Khanh Ly đang ngồi trong phòng sách, nàng đang chăm chỉ chép bản kinh Lương Hoàng Sám. Từng nét bút của Khanh Ly quả nhiên rất uyển chuyển.

    Cùng lúc đó Bích Hiên cũng được một nô tì của viện Thanh Mai đi vào.

    - Nô tì tham kiến Minh Khanh Thục Nhân.

     Minh Khanh Thục Nhân liền đứng dậy:" Miễn lễ đi.Ngươi là..."

    Bích Hiên nhanh nhẹn liền bẩm với Khanh Ly :" Bẩm nương nương, thần là nô tì hầu hạ cạnh Lăng Đáp Ứng."

    "Lăng Đáp Ứng sao, hình như năm ta nhập cung , thì cùng một ngày với Lăng Đáp Ứng.Vậy ngươi đến đây là có việc gì?"

    Bích Hiên lôi từ trong ống tay áo đã bạc màu ra chiếc quạt xếp ly màu đỏ:" Bẩm nương nương , đây là món đồ mà Phụng Mỹ Nhân nhờ chủ nhân nô tì mang đến cho người ạ"

     Khanh Ly đi đến cầm chiếc quạt lên tay rồi nói:" Hàn My..."

    Hàn My bên cạnh như hiểu ý lấy từ trong người ra một túi bạc rồi đưa cho Bích Hiên.

    Nhận bạc từ tay Hàn My , Nàng ta vội hành lễ :" Đa tạ nương nương."

    - Ngươi về nói với Lăng Đáp Ứng là ta đạ tạ tỷ ấy. Được rồi ngươi lui đi

    - Vâng.Nô tì cáo lui!

    Bích Hiên được nô tì của Minh Khanh Thục Nhân tiễn về. Lúc này Khanh Ly đang ngắm nhìn suy tư về chiếc quạt này.

    Hàn My đi theo Chủ tử nàng ấy đã lâu, nên nói nhỏ với Minh Khanh Thục Nhân :" Nô tì ấy là người hầu ở cung An Diệc , sao Phụng Mỹ Nhân lại quen biết người ấy."

    Khanh Ly nhìn qua nhìn lại vẫn không thể thấy chiếc quạt này có điều gì đặc biệt.Đơn giản là nhìn nó có đẹp hơn những loại quạt bình thường.

    - Nương nương, cả ngày nay người kinh mệt mỏi rồi .Cũng nên ra ngoài cho thoải mái chút.

    Ánh mắt nàng đưa ra phía ngoài cửa sổ, nhìn trời có lẽ đã muộn nên nàng cũng cất cần thận chiếc quạt kia rồi mới ra khỏi phòng.

꧁~~~~~~꧂

    Viện Thiên Nguyệt lúc này có vẻ vui nhộn hơn mọi khi. Tiếng cười đùa từ cung nữ và Thanh Nguyệt vang khắp viện.

     Hình như ở phía nhà bếp của viện đang có những đốm lửa lập lòe và những làn khói bay ra...

    Lúc này , Thanh Nguyệt cùng Di Hương và Minh Lan đang ngồi quạt lửa để nướng khoai. Thanh Nguyệt quạt lửa tro xong thì chờ than lụi đi dăm phần xong mới vùi khoai xuống. Lớp tro ủ kín khoai, đồng thời chỉ cho nhiệt độ ngấm từ từ. Khi khoai chín thế nào cũng tỏa ra một thứ mùi thơm mà chỉ có những người tinh tế mới nhận thấy.

    Cả ba người kiên trì ngồi quạt than để khoai chín.Vừa quạt vừa nói cười rất vui. Có lẽ vì nói chuyện quá vui nên tí nữa là họ để khoai cháy.

    "Mau , bới khoai ra không cháy". Thanh Nguyệt vội vã kêu Minh Lan bới khoai ra. Trong ánh mắt nàng đang thể hiện rõ sự mong chờ món khoai này.

    Minh Lan bới khoai ra, mùi vô cùng thơm.Khoai vừa mới bới ra vẫn còn rất nóng

    - Nương nương, khoai vẫn còn rất nóng.Hay người để nguội rồi hẵn ăn.

    Thanh Nguyệt chỉ lắc đầu rồi cười :" Khoai chỉ ăn lúc nóng mới ngon."

    "Ha...Ha " Cứ như vậy tiếng cười đùa của cả ba người vang lên nhộn nhịp trong Viện Thiên Nguyệt.

꧁~~~~~~~꧂

    Thiên Nguyệt Viên đang nhộn nhịp là vậy nhưng phía Thanh Mai viện lại đang trầm lắng. Khanh Ly ngồi trong phòng sách có chút bối rối vì đến giờ vẫn chưa hiểu được lý do Thanh Nguyệt lại đưa cái này cho nàng.

    Hàn My bên cạnh nhìn chủ từ cả buổi chuyên tâm suy nghĩ thì không kiềm lòng nhắc nhở :" Nương nương, dạo này người phải chăm chỉ chép Kinh rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đi ạ."

    Khanh Ly mệt mỏi đưa tay nên đầu xoa vào thái dương:" Ta sợ rằng muội ấy có chuyện quan trọng muốn nói."

    Nàng vừa nói vậy thì đột nhiên một làn gió có chút mạnh thổi vào từ cửa sổ làm tắt muộn ngọn nến.

    - Nến tắt rồi, nương nương đợi nô tì thắp nến ạ .

    Ánh mắt Khanh Ly nhìn cây nến một lúc , bất giác nàng nhớ ra gì đó liền lôi chiếc quạt ra đưa gần lên tìm.

    Hàn My khó hiểu không biết chủ nhân đang làm gì thì liền nói:" Chủ nhân , người thấy gì à."

    Quả nhiên , không phụ công sức của nàng.Khanh Ly mừng rỡ và nói với Hàn My :" Muội qua đây xem, ở đây có vẻ như có vẻ như là dầy hơn đoạn khác."

    Hàn My vốn là người thông minh, nghe chủ nhân nói vậy thì cũng đã hiểu ra. Rất nhanh, đã lôi ra được mảnh giấy từ trong chiếc quạt . Nhưng khi mở giấy ra lại chỉ là một tờ giấy trắng.

    "Thanh Nguyệt vẫn rất thông minh".Vừa cảm thán nàng vừa đưa tờ giấy lên hơ trước ngọn nến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.