Phụng Thanh Nguyệt nhìn nàng ấy đang chăm chú nhìn phía xa bất giác cảm thấy nàng rất giống với một quả lựu màu hồng, ngọt ngào nhiều nước, lại trong suốt đến mức người khác nhịn không được mà hôn lên đôi môi. Mỹ nhân trong cung tuy nhiều nhưng cái trong suốt trong veo như Khương Vô Thủy thì thật sự hiếm có.
Nguyệt Nguyệt thấy Khương Vô Thủy ăn nói hoạt bát, tuy rằng xuất thân không cao sang nhưng cũng là được Tiên Hoàng Thượng ưa thích, không hề có chút kiêu ngạo nào.
- Không biết Khương Mỹ Nhân năm nay bao nhiêu tuổi để thiếp tiện xưng hộ
Nghe vậy Khương Vô Thụy cũng nhẹ trả lời nàng:"Ta năm nay cũng tròn 17 tuổi rồi."
- 17 tuổi...Nếu vậy ta gọi cô bằng tỷ tỷ được không?
Khương Vô Thủy cũng tỏ ý cười mà liền gật đầu
Thanh Nguyệt ngẩng đầu hưởng thụ mùi thơm của hoa hạnh, nói: “ Hoa hạnh nở rộ trong sáng, nụ hoa hơi điểm hồng. Tuy không rực rỡ như hoa đào, lại không lạnh lùng như hoa mai, ấm nhuận như cô gái thẹn thùng, rất dịu dàng.” Ánh mắt của Vô Thụy dừng ở trên người nàng: “ Người như hoa, hoa cũng như người. Chỉ có người tính hoà nhã dịu dàng mới thích hoa phẩm tính dịu dàng.”
Khương Vô Thụy ánh mắt giương lên:" Hoa hạnh tuy đẹp, nhưng kết trái cực chua, hạnh nhân càng đắng chát. Nếu làm người hay làm việc gì đều là mở đầu tốt mà kết cục thất vọng, có ý nghĩa gì đâu? Không giống Tùng Bách, quanh năm xanh tươi,cả đời không hoa không quả cũng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-phung-nguyet-tran-trieu/2878371/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.