Editor: Gió
Mục Lưu Niên khẩn trương, sắc mặt như lâm đại địch nhưng miệng lại nói ra những lời vô cùng dịu dàng, “Thiển Thiển, Thiển Thiển, nàng tỉnh, tỉnh.”
Lông mi Thiển Hạ run run, mí mắt như đeo trì, cố gắng lắm mới mở được ra.
“Thiển Thiển, nàng tỉnh rồi? Bây giờ thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
Thiển Hạ nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Nguyên Sơ, đưa ta qua Khâu phủ.”
Mục Lưu Niên không hỏi nàng tại sao như vậy, cũng không hỏi nàng tại sao phải đi Khâu phủ, chỉ nhẹ nhàng bế nàng lên, sau đó hộ tống nàng qua Khâu phủ.
Mục Lưu Niên lại đeo mặt nạ, dọc đường ôm chặt Thiển Hạ không buông. Ba người từ đầu đến cuối không nói câu nào. Thiển Hạ cũng không nhắc đến việc Mưu Lưu Niên hành động quá giới hạn, ngược lại, tùy ý hắn ôm mình, một chút giãy giụa cũng không có.
Mắt thấy sắp đến Tang Khâu phủ, Vân Trường An vén rèm nhìn thoáng qua bên ngoài: “Muội muội, muội có thể tự đi được không?”
“Bây giờ khá hơn nhiều rồi. Nếu như muội đoán không sai, Tang Khâu công tử lần này, sợ là bị thương rất nặng. Ca ca, chúng ta chỉ tới hỗ trợ, người phải cứu Tang Khâu công tử là huynh.”
Vân Trường An hiểu ý gật đầu.
Đến lúc mấy người nhìn thấy Tang Khâu Tử Duệ hôn mê bất tỉnh mới hiểu được từ rất nặng trong miệng Thiển Hạ nói ra không phải là giả.
Vân Trường An đến khiến cho Tang Khâu phu nhân an tâm không ít.
Khoảng chừng nửa canh giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-phu-quan-cam-tu-the/1255090/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.