Sáng sớm hôm sau, người trên núi Phượng Hoàng được phái xuống, đặc biệt tới đón ba người bọn họ dẫn đi.
Người được cử đến là một thiếu niên, một thân bạch y, tóc tùy ý cột lại phía sau đầu, không chú trọng nhiều. Quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng nhìn kỹ mới thấy chất liệu vải ngược lại không tệ. Hơn nữa, trên người thiếu niên này, từ đầu đến chân, ngoại trừ dây buộc tóc, không hề có bất cứ trang sức nào!
“Vị này là Mục thế tử? Tại hạ có lễ.”
Thiếu niên nói, nhẹ nhàng vái chào. Mỗi một lời nói, hành động, mỗi một nét mặt đều không nhìn ra một tia hèn mọn nào, tuổi không lớn lắm nhưng lại có phong phạm thế ngoại cao nhân.
Thiển Hạ nhướng nhướng mày, không biết mình ở chỗ này nghỉ ngơi mấy năm, có phải cũng có thể có khí chất thoát trần như vậy hay không? Phảng phất giống như vị sư huynh này vậy?
“Làm phiền vị huynh trưởng này.” Mục Lưu Niên rất khiêm tốn, không hề thấy một chút khí chất cuồng ngạo nào.
Thiếu niên khẽ vuốt cằm, mặt cười yếu ớt, lập tức nhìn về phía Thiển Hạ đứng phía sau.
“Ngươi chính là Thiển Hạ đi? Ta là Vân gia bàng chi, luận vai vế, ngươi gọi ta một tiếng biểu ca.”
Thiển Hạ sửng sốt, vậy mà cũng là người của Vân gia?
Vân Trường An sớm đã cười đến không có hình tượng, một tay khoác lên vai thiếu niên kia, “Nhược Cốc, mấy năm không gặp, ngươi quả nhiên có mấy phần tiên khí rồi. Bao giờ thì đắc đạo thành tiên?”
Giọng nói trêu đùa nhưng rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-phu-quan-cam-tu-the/1255079/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.