Thiên Đức bỗng nhận ra rằng, ngắm nhìn nàng cũng là một sở thích vô cùng thú vị, từng cử chỉ, lời nói hay đôi khi chỉ là một cái nhíu mày hay mím môi của nàng thôi cũng khiến hắn bất giác nở nụ cười. Và nàng đã từng chút một đi sâu vào lòng hắn, khiến hắn quên hết đi chính sự trước mắt.
Giờ thì một bàn đầy thức ăn đã dọn sẵn lên, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Trong doanh trại căn bản những sơn hào hải vị ắt sẽ không có, kể cả thịt, rau cũng khan hiếm vô cùng. Ăn uống vô cùng khổ sở nhưng nhìn bàn ăn trước mặt, Trúc Linh đủ thấy được sự quan tâm của hắn cho nàng rồi.
- Sao lại nấu nhiều như vậy, lãng phí quá.
Nàng bắt đầu than thở. Ngoài kia có biết bao người đang dè sẻ từng chút đồ ăn, còn nàng thì có một bàn dài không ăn hết, lãng phí như thế này thật khó khiến nàng chấp nhận nổi.
Thiên Đức kéo đệm cho nàng ngồi, lấy đũa gắp một cái đùi gà to để vào chén của nàng:
- Nàng chớ có lo nha, đường đường là tướng công của nàng há lại để nàng đói bụng sao? Gà này ta bắt kì công lắm nên nàng cố ăn hết đi.
Trúc Linh hết nhìn hắn rồi nhìn chén của mình đang đầy dần thức ăn, lòng ngọt ngào vô cùng:
- Ta ăn không hết, ngươi cũng ăn đi, nhiều như vậy cơ mà.
Thiên Đức bật cười:
- Nàng đây là đang quan tâm ta sao hả?
- Ta chỉ quan tâm xem chỗ thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011870/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.