Trúc Linh bước ra đối diện với hắn, đôi mắt nàng cong lên chứa đầy ý cười. Nhưng nàng đã quên một điều quan trọng. Sau khi đến kinh thành của Phong Thần nàng đã không có dịch dung lại. Giờ đây chỉ có khuôn mặt tuyệt sắc kiều diễm của Phong Linh chứ không phải tư sắc bình thường của Hoàng Trúc Linh tiểu thư như mọi người đã biết rõ. Mặc dù, đêm hôm tối như vậy cũng khiến Hoả Thiên Đức nhận ra điều bất bình thường đó. Hắn luyện công tất nhiên sẽ luyện tất nhiên sẽ luyện thính lực, thị lực đến mức có thể nghe rõ những tiếng động dù âm thanh rất bé, nhìn thấy rõ ràng những thứ trong đêm tối om.
Hoả Thiên Đức ngây người một lần nữa trước dung mạo mà hắn trước kia đã ngây dại, trầm luân vì nàng. Tại sao Linh nhi của hắn lại dịch dung thành bộ dạng này? Không thể. Chẳng phải toàn bộ thuốc dịch dung đều đưa hết cho Hoa Dung rồi sao. Nàng lén giấu đi? Nhưng hắn biết với tính cách của nàng sẽ không làm thế, nàng không thích chế giễu người khác, nàng càng không phải làm thế để chiếm lấy tình cảm của hắn.
Trúc Linh thật tội nghiệp vẫn ngây thơ không biết gì, chỉ cảm thấy hắn lạ lạ, nàng giật giật tay áo hắn.
- Ngươi có sao không? Sắc mặt ngươi kém lắm?
Nàng không kìm chế được quan tâm hắn.
Hoả Thiên Đức giật tay áo ra khỏi tay nàng, xua tay lắc đầu:
- Ta không sao đâu. Hắn là ai?
Trúc Linh nhăn mày sâu. Biểu hiện thế này không sao là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011837/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.