- Linh nhi, Linh nhi... Nàng mau tỉnh lại đi, ta xin nàng đấy
- Linh nhi, hôm nay hoàng huynh nàng vào điện xin phụ hoàng đưa nàng về Phong Thần. Ta không đồng ý, nàng là nương tử của ta, không ai có thể cướp nàng đi.
- Linh nhi, đã một tuần rồi sao nàng chưa tỉnh??? Nàng thế này lòng ta đau lắm.
- Linh nhi, ta bón nàng ăn cháo, chắc nàng quá đói bụng rồi phải không?
Hoả Thiên Đức ngày qua ngày, chăm sóc Trúc Linh từng chút một. Nhìn nàng thế này tim hắn như xẻ ra thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Hắn nắm bàn tay nàng thật chặt, trên khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt kia giờ đây, phảng phất sự mệt mỏi cùng nỗi bi thương đến tột cùng.
- Linh nhi, nếu nàng mà dám rời xa ta, ta sẽ cho Băng Quốc, mãi mãi chìm vào lãng quên.
Đôi mắt hắn đỏ lên, hiện ra một tia âm lãnh.
------
Trúc Linh mê man, đôi mắt vẫn nhắm nghiền chặt không tỉnh.
"Nàng đang ở đâu vậy? Ba mẹ? Tại sao hai người lại ở đây?
- Linh, con gái của mẹ, con lớn rồi, tội nghiệp con quá.
Trúc Linh sa vào lòng bà, nũng nịu như lúc nhỏ:
- Con nhớ ba mẹ nhiều lắm, con muốn sống mãi với ba mẹ. Con...
Bà hiền từ chậm rãi vỗ vỗ lưng nàng:
- Con không thể mãi ở đây được, con còn có người quan trọng của mình mà. Chắc hẳn người đó lo lắng cho con lắm đó.
- Mẹ... Ba,... Đừng bỏ con đi mà, đừng mà,...
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011828/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.