Hóa ra nàng cũng có khinh công tuyệt đỉnh như vậy.
Hắn bội phần ngạc nhiên đuổi theo thân ảnh nàng.
Vậy chẳng mấy chốc hai người đã đi xuống núi, tìm đến một quán trọ nho nhỏ để qua đêm. Trúc Linh và Liên Tuấn ăn tối xong về phòng thuê ngủ.
Trúc Linh vừa mở tay nải của sư phụ đưa cho mà rưng rưng. Sư phụ rất chu đáo, người đã chuẩn bị tất cả những gì nàng cần. Có vài bộ nữ phục mới nguyên, chắc là ông đã nhờ người đi rừng mua hộ. Có cả nam phục ngày ấy nàng mặc và bộ hắc y nữa. Kẹp giữa mấy bộ y phục là có vài lạng vàng, một hộp thuốc gỗ và một bộ châm cứu cùng đồ ăn dọc đường. Nàng còn nhìn thấy một lá thư nhỏ đặt trong hộp thuốc. Nàng cầm lên đọc từng chữ:
" Linh nhi,
Con đi đường có mệt không? Ta biết con vì chuyện xưa còn để trong lòng. Con hãy cẩn thận khi ra ngoài, chớ để kẻ xấu hãm hại như lúc trước. Con còn trẻ, cuộc đời con còn dài lắm nên hãy tự do theo đuổi mơ ước của con. Ta mong con sẽ thành công vang danh thiên hạ. Và khi lần sau trở về đây ta sẽ nhận được tin tốt lành. Con nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ nghe chưa? Ta cùng sư thúc của con rất hi vọng vào con. Đừng lo lắng cho hai ta.
Bắc Diệu Sơn"
Trúc linh cất gọn lá thư vào tay nải. Nàng khẽ mở cửa phòng, đi ra giếng nước múc nước rửa mặt. Nàng vốn không có quen với việc khóc khi không có trời mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/108598/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.