Tối hôm qua Dương Đại Chí quay lại huyện Lân Du tìm hiểu tin tức.
Hắn chán nản nói:
- Người Nữ Chân truy tra ra ai là người dẫn đường cho quân Tống, có người khai ra phụ thân ta, phụ thân không cam lòng chịu nhục đã đập đầu tự tử.
Trần Khánh mang theo áy náy, không nghĩ tới Dương Tam vẫn bị liên lụy.
Dương Đại Chí lắc đầu:
- Không sao, phụ thân mặc dù chết nhưng ít nhất cũng chết đường đường chính chính, không làm chó săn cho người Kim.
- Vợ con ngươi thì sao? - Bọn họ vẫn ổn, thê tử mang theo hai đứa bé trốn sang nhà họ hàng nên tránh thoát một kiếp.
- Kim Binh đã rút lui?
Dương Đại Chí gật gật đầu:
- Ngày thứ hai liền rút lui, để lại năm trăm người đồn trú trong thành, một trăm binh sĩ Nữ Chân cùng bốn trăm quân Hán, chỉ là...
Trần Khánh híp mắt:
- Chỉ là cái gì?
Dương Đại Chí thở dài:
- Chỉ là quân Tống tử trận đều bị chặt đầu treo trên thành thị chúng.
Ầm! Dương Nguyên Thanh hung hăng nện một quyền trên tấm ván gỗ, trong mắt phun lửa giận.
Lửa giận cũng thiêu đốt trong lòng Trần Khánh, một hồi lâu hắn khắc chế lửa giận ngập trời, thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi chúng ta cũng lấy đầu người tính công!
- Tuyết rơi! Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của binh sĩ.
Trần Khánh đứng dậy rời khỏi nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời âm u lả tả từng bông tuyết rơi xuống.
Dương Đại Chí chăm chú nhìn lên bầu trời xám xịt, hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hau/4492761/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.