Mưa vẫn rơi.
Trần Khánh nâng tay hứng nước mưa tẩy đi vết máu trên mặt, hắn dùng hết sức toàn thân đẩy những bộ thi thể đang đè trên người rồi bò dậy.
Đầu váng mắt hoa, hai chân bủn rủn, nhưng hắn vẫn cắn răng cố đứng dậy.
"Ta đang ở đâu?"
Trần Khánh chỉ loáng thoáng nhớ mình bị xe tải đụng...
Nhưng giờ thì sao? Trời đất mù mịt, bốn phía là núi thây biển máu vô biên, dưới chân đếm không hết tay chân đứt đoạn, đầu người lẫn não tương trắng hồng quyện thành một khối.
Thi thể người cùng ngựa quấn quanh hỗn độn, máu thịt be bét tầng tầng lớp lớp không phân rõ thi thể người hay ngựa.
Máu cùng nước mưa hòa cùng một chỗ, trên đất tràn đầy nội tạng, trên binh khí còn dính lấy mảnh vụn nội tạng, ngay cả nước mưa cũng không thể hòa loãng mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Cách đó không xa, một thớt ngựa bị chém đứt chân nằm trên vũng máu, mang theo ánh mắt bi thương nhìn Trần Khánh.
Trần Khánh không thể tin hết thảy mọi chuyện trước mắt, chẳng lẽ... Đây chính là Địa Ngục? - Trần Ngũ trưởng, cứu ta!
Sau lưng truyền tới tiếng gọi nhỏ.
Trần Khánh quay đầu, trong đám thi thể ngổn ngang lộ ra cánh tay nhỏ gầy đang run rẩy.
Trần Khánh vội vàng kéo đống thi thể, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra mà có thể di chuyển thi thể con chiến mã, sau lại ra sức đẩy ba bộ thi thể ra, cuối cùng hết khí lực đến đứng còn không làm được.
Kẻ kêu cứu là một thiếu niên, nhìn mặt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hau/4492737/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.