Edit: ThiênBeta: Thiên
“Nửa đêm trên ban công, đêm xuân giá ngàn vàng, mấy phần phong lưu thành ôn nhu, giờ phút này sắc xuân nồng đậm.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chuốc say chúng sinh, trên đài ca múa tình ý phóng túng, đêm dài qua cùng quân.”
Theo âm thanh du dương của nhị hồ, tiếng hát thánh thót của nữ tử nhẹ nhàng tiến đến.
“A?” Ảnh Cô Nguyệt hơi kinh ngạc, nơi này cũng có người khác rong?
“Ha ha.” Cười khổ, Thiên Khiếu Hàn đương nhiên biết không phải người hát rong, chỉ là một vị nào đó đến mà thôi.
“Dực Yêu à, sao đổi bài mới rồi?” Nhược Thủy U Lam cười hỏi.
“Tuyệt Thế Tiểu Thụ hát chán rồi, giờ ta đổi qua Thiên Hạ Đệ Nhất Thụ, sao, nghe được không?” Nhìn người đến, một nữ tử trẻ tuổi với khuôn mặt xinh đẹp, nàng chính là Dực Yêu?
“Đây không phải vấn đề nghe được hay không, tại sao ngươi vẫn thích vừa đi vừa hát, không sợ người ta nói ngươi là hát rong?” Công Tử Không Vờ Ngầu dùng ánh mắt ý bảo xung quanh có người trộm liếc qua nơi này.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ à, còn là mỹ nữ có thể ca hát sao?” Dực Yêu vừa cúi đầu, bím tóc đuôi ngựa phía sao vung lên một biên độ khoa trương.
Xung quanh phát ra tiếng hút khí, sau đó là tiếng mọi người đồng loạt quay đầu.
“Thấy chưa, không phải hết nhìn rồi sao?” Dực Yêu đắc ý nói.
“…” Chúng nhân câm lặng.
“Được rồi, giới thiệu với ngươi một chút, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-thien-ha/3235660/quyen-1-chuong-29.html